Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông Xã Tiếp Chiêu ĐI Mị Sắc Hoa Viên

Trước giờ Lăng Nhược Tịch không có kiên nhẫn bóc vỏ tôm, cho nên cô chỉ ăn ít rau xanh, Cung Thụy Thần nhíu mày nhìn cô một hồi, rồi im hơi lặng tiếng bóc vỏ từng con tôm, thịt trắng nõn đặt trong dĩa, lặng lẽ đưa cho cô.

Lăng Nhược Tịch cảm kϊƈɦ ngẩng đầu cười với anh, nhưng căn bản Cung Thụy Thần không nhìn cô, mặt anh không biến sắc cứ thế ăn phần của mình, Lăng Nhược Tịch cũng không để bụng, ngược lại cảm thấy anh như vậy thật đáng yêu. Thế là cô đắc ý gắp thịt tôm lên, ăn không ít.

Trần Minh Hiên và Phương Quan Lâm là người thích chọc cười người khác, ở đâu có họ ở đó sẽ không buồn tẻ, khó khăn lắm anh hai mới đưa vợ ra ngoài tụ tập, bọn họ sao có thể chịu bỏ qua cơ hội này chứ, vừa ăn vừa đùa nói chuyện làm thân với Lăng Nhược Tịch, Vũ Kinh Phàm mặc dù không hoạt bát như họ, nhưng cũng có khiếu hài hước, thỉnh thoảng ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, còn Cung Thụy Thần thì ở trước mặt người thân quen cũng nói nhiều hơn, mà lại cùng sở thích vẽ rắn thêm chân, thỉnh thoảng làm cho bầu không khí sôi sục hẳn lên.

Cho nên bữa cơm tối này, cả khách lẫn chủ đều vui vẻ. Ăn cơm xong ra ngoài, thành phố cũng vừa mới lên đèn. Có lẽ bọn họ chưa thấy thỏa mãn, cho nên Trần Minh Hiên đề nghị mọi người đến ‘An Nhạc’ hát KTV, Lăng Nhược Tịch lại nhớ đến ‘Em gái múa cột’, tức giận trong lòng, vì thế hỏi ngay: “Đến An Nhạc xem em gái múa cột sao?”

Trần Minh Hiên đỡ trán kêu rên: “Chị hai, em sai rồi, sau này ở trước mặt anh hai, em sẽ tuyệt đối không nhắc đến em gái múa cột, hay bất cứ em gái nào hết, tất cả cũng sẽ không nhắc nữa, nhất định từng giây từng phút giám sát để anh hai hoàn toàn là ‘Trai nhà lành’. Chị hai, chị đại nhân đại lương tha cho tiểu nhân một lần đi mà, ha!”

Trai nhà lành? Lăng Nhược Tịch nghe Trần Minh Hiên nói xong lập tức phì cười. Lúc này bọn họ đang đứng ở cửa chính nhà hàng, ngoài cửa có một ngọn đèn, soi sáng nụ cười đầy sinh động của Lăng Nhược Tịch, dáng dấp cô xinh đẹp khiến Cung Thụy Thần càng nhìn càng ngây người, trái tim không thể nào khống chế được, nẩy lên một nhịp.

Cũng may là công phu mặt lạnh của anh rất cao thâm, dù ngay lúc này nội tâm đang nhộn nhạo, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, không ai nhận ra sự khác lạ của anh, anh im lặng không lên tiếng tự giải độc cho chính mình.

Mãi đến khi bọn họ thẳng đường đến “An Nhạc” sau đó thấy Trần Minh Hiên gọi mấy người bạn quen biết cả nam lẫn nữ nối đuôi đi vào chào hỏi, Cung Thụy Thần mới sực tỉnh, anh thật sự càng ngày càng không bình thường, vậy mà lại ngắm nhìn cô lâu như thế, ngay cả trái tim của anh dường như cũng có phần khác lạ.

Nhìn cô cười nghiêng ngả trong lòng mình vì giọng hát quái đản của thằng tư, đột nhiên Cung Thụy Thần cảm thấy bình tĩnh lạ thường: Yêu thì yêu thôi, cưng chiều thì cưng chiều, giả như cưng cô lên tận trời thì đã sao, chỉ cần anh muốn là được.

Trần Minh Hiên hát xong một bài, cùng mọi người hò reo ồn ào muốn Cung Thụy Thần hát cùng Lăng Nhược Tịch một khúc tình ca, cô định từ chối nhưng nhìn thấy anh đứng dậy, cô cũng không thể làm anh mất mặt để người khác chê cười, nên cũng đứng dậy cầm lấy micro.

Cung Thụy Thần chọn bài “Thủy tinh’ quay đầu nhìn Lăng Nhược Tịch nhỏ giọng hỏi cô: “Em biết hát không?”

Lăng Nhược Tịch gật đầu, chăm chú nhìn màn hình: “Nhìn ánh mắt của anh viết thành câu thơ, đôi khi cuồng dã lại có khi thần bí.” Giọng nữ mềm mại du dương cất lên.

“Theo tâm tình của người xung quanh, bước chân dù rối loạn nhưng vẫn cam lòng.” Giọng nam trầm ấm pha chút lạnh lùng.

….

“Yêu một người thường rất cẩn thận, giống như nâng niu thủy tinh trêи tay. Yêu một người trong lòng thường rối rắm, nhìn thế giới xuyên qua thủy tinh.” Cung Thụy Thần trong lòng khẽ động, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô chăm chăm.

Lăng Nhược Tịch bị anh nhìn khiến tim đập nhảy loạn xạ, không muốn anh nhìn thấy sự khác thường của mình, hoảng hốt quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Bài hát kết thúc, mọi người đều hô to muốn hát thêm bài nữa, nhưng Cung Thụy Thần không chịu hát, kéo Lăng Nhược Tịch ngồi xuống.

Bọn họ vừa ngồi xuống, Phương Quan Lâm lập tức sấn đến, nói ngồi không thì có gì vui, rủ rê Lăng Nhược Tịch chơi trò phạt rượu.

Lăng Nhược Tịch chưa chơi bao giờ, tò mò đồng ý, thấy cô muốn chơi Cung Thụy Thần nhíu mày, tay ôm eo cô càng chặt hơn, Lăng Nhược Tịch nghiêng đầu nhìn anh, anh nhỏ giọng hỏi: “Em biết chơi không?”

“Không biết ạ, cho nên mới tò mò muốn chơi thử.” Lăng Nhược Tịch trả lời rất thản nhiên.

Cung Thụy Thần nghe xong càng nhíu chặt mày hơn, nhỏ giọng bên tai cô nói một câu: “Em ngốc quá, không biết chơi lại dám đồng ý, không sợ bọn họ chuốc rượu à?”

“Không phải là còn có anh sao?” Lăng Nhược Tịch không suy nghĩ trả lời rất nhanh, trong giọng nói hoàn toàn là sự tín nhiệm đối với anh.

Chỉ một câu nói, đã khiến Cung Thụy Thần cam tâm tình nguyện, vui vẻ chắn rượu cho cô cả buổi tối, cậu ba Phương, cậu tư Trần với không ít bạn bè nam nữ, thường ngày khó có cơ hội chuốc rượu cậu hai mặt liệt này, cho nên cơ hội khó có này sao dễ buông tha, thế là từng người một luân phiên ra trận, rót rượu cho anh liên tục.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!