Lăng Nhược Tịch tự hiểu là anh đang từ chối, thật sự anh cũng không nghĩ muốn ly hôn với cô, trong lòng cô lại chua chát, sao cô có thể rời bỏ anh được, nhưng cô thấy thật mệt mỏi, dường như bất kể cô cố gắng như thế nào cũng không thể thấy được tương lai của hai người.
Trước đây cô luôn lo sợ không biết đến bao giờ anh sẽ lại giống như đời trước đi yêu thương người khác, sau đó sẽ rời bỏ cô, khó khăn thuyết phục bản thân phải tin vào tình yêu, phải tin vào anh, bây giờ đổi lại chính là anh không tin cô.
Chuyện đứa bé kia đã làm cho cô chịu một cú sốc quá lớn, thêm những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây khiến cô lao lực quá độ, đã mất đi ý chí đấu tranh.
Cung Thụy Thần là con trai độc nhất Cung gia, nghĩ đến chuyện nếu ba mẹ chồng biết cô không thể sinh con (Trước khi sống lại cô không thể mang thai, cho nên theo bản năng cô cũng sẽ nghĩ bây giờ cũng không có) Tất nhiên sẽ gây ra sóng gió, cô sống không đành lòng nhìn anh khó xử, lại không thể chấp nhận anh có người phụ nữ khác, cho nên rời khỏi anh chính là lựa chọn tốt nhất.
Cứ như vậy chia tay nhau, để anh không biết bất cứ điều gì sẽ tốt hơn, tuy sẽ làm anh đau lòng một thời gian, nhưng thời gian sẽ chữa được mọi vết thương.
Cô tin bản thân mình có thể chịu được, dù sao cô đã không còn là cô bé đòi sống đòi chết vì thất tình nữa rồi. Mà anh, anh sẽ có rất nhiều người tranh nhau muốn an ủi.
Lăng Nhược Tịch, cuối cùng cũng quyết tâm, cố nén khổ sở, mở miệng nói: “Cung Thụy Thần, chúng ta….”
Thấy cô nhìn mình với ánh mắt ưu thương như vậy, trong lòng Cung Thụy Thần căng thẳng, lại dự cảm không tốt, lời cô muốn nói chắc chắn là lời anh không muốn nghe. Sợ lời nói từ miệng cô đi ra sẽ không còn cách cứu vãn, vì vậy mạnh mẽ cắt lời cô: “Được rồi, tạm thời cứ như vậy. Anh có việc, đi trước đây” Nói xong bước đi cũng không quay đầu lại.
Bị anh cắt lời, cô cũng không còn quyết tâm, dũng khí cũng tiêu tán, để mặc anh ra về. Cô vừa buồn phiền vừa cảm thấy may mắn.
Đứng trước cửa công ty ngây ngốc một hồi, mới nhớ ra Thượng Kiệt còn đang đợi mình, cô nhanh chân chạy thẳng lên phòng làm việc.
Lúc đợi cô lên, Abne vàThượng Kiệt hầu như đã xác định gần xong cơ bản hợp đồng, hoàn toàn nhượng một bước, Thượng Kiệt không còn yêu cầu Lăng Nhược Tịch đến làm trợ lý cho mình nữa, nhưng chỉ hi vọng cô có thể đến Paris với mình.
Bởi vì toàn bộ thiết kế trong show diễn, có rất nhiều bản do cô sửa chữa, đối với show diễn lần này, những trang phục cần đến, cô chính là người hiểu rõ nhất, cho nên Abne vốn định đưa cô theo, cho nên điều này giữa anh và Thượng Kiệt không mưu mà hợp, bây giờ chỉ chờ Lăng Nhược Tịch gật đầu là có thể ký kết.
Lăng Nhược Tịch vừa lên đến, Thượng Kiệt bèn hưng phấn lôi kéo cô, hỏi ý cô, cô vừa nghe đến chuyện đi công tác Paris trong ba tháng thì có chút do dự, nhưng lại nghĩ, như vậy cũng tốt, cô có thể mượn cơ hội này để khai thông một số việc. Vì vậy gật đầu đồng ý.
Thấy cô đồng ý, Thượng Kiệt vui vẻ ký hợp đồng, chủ quản thiết kế rốt cuộc cũng bắt tận tay được người mẫu nam chính, trong lòng mừng rỡ, tuyên bố đêm nay sẽ đi liên hoan, mời cả Thượng Kiệt, địa điểm là nhà hàng nổi trên tàu, ăn hải sản.
Tâm tình không tốt nên Lăng Nhược Tịch không muốn đi, nhưng không thể từ chối được nhiệt tình của Thượng Kiệt, nói nếu cô không đi thì anh cũng không đi, còn nói là rất tốt, anh có thể mời cô đi ăn cơm, chỉ có hai người họ.
Lăng Nhược Tịch thấy như vậy càng tệ hơn, nếu để cẩu tử (chó săn = phóng viên) thấy được, không chừng lại ra cái thông tin gì, rơi vào đường cùng cô đành phải nhận lời. Nhưng bữa cơm dùng đến một nửa cô liền hối hận, Thượng Kiệt đối với cô, vô cùng nhiệt tình, không ngừng gắp rau, nói chuyện với cô, dẫn đến những người khác không ngừng dùng ánh mắt đầy ý tứ nhìn cô, có điều cô đã rất quen, ghen tị, khinh thường, chán ghét…. Ánh mắt như vậy làm cho cô thấy áp lực đến khó thở, thậm chí ăn đồ ngon cũng trở nên đắng nghét như ăn phải sáp.
Mà Thượng Kiệt trở thành điểm chú ý của người khác, sớm đã thành thói quen, đối với những chuyện này coi như không biết không thấy. Vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Phương Quan Lâm từ bên kia đi đến, không ngờ gặp cậu ta ở đậy, cô có chút ngạc nhiên, lại nghĩ nhà hàng này cũng là sản nghiệp của cậu, cậu có mặt ở đây cũng không có gì lạ cả.
Hai người chạm mặt, cô muốn giả vờ không thấy cậu cũng không được, chỉ có thể gượng cười với cậu một cái.
‘A… Chị hai, sao chị ở đây, đi với anh hai sao?” Không có ai nói với anh là Cung Thụy Thần sẽ mang vợ theo, Phương Quan Lâm cảm thấy bất ngờ, nên hỏi cô.
“Không phải, công ty tôi liên hoan ở đây, tôi đến cùng đồng nghiệp.” Lăng Nhược Tịch thuận miệng trả lời.
“A, em đã nghĩ sao chị đến mà không ai nói với em, đúng rồi chị hai, anh hai đang ở đây, ngay sát bên nè, theo em qua gặp anh đi.” Anh vừa tới đã nghe người báo, anh hai đến đây bao phòng, ngây ngốc ngồi trong đó rất lâu rồi, uống rất nhiều rượu, lại còn nổi điên nữa, người phục vụ nói nghe thấy có âm thanh ném đồ đạc bên trong. Anh lo lắng nên mới chạy đến xem thử, lại không ngờ gặp được chị hai, anh yên tâm, không ngờ hai người lại đi riêng lẻ, có điều anh khẳng định, có chị hai đến, anh hai chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, với lại lửa to cỡ nào cũng dập được, quán nhỏ của anh có thể may mắn tồn tại được rồi ~~
“Ách…” Lăng Nhược Tịch không ngờ Cung Thụy Thần cũng ở đây, sau chuyện hồi chiều, cô bây giờ có chút không muốn gặp anh, vì thế do dự từ chối: “hay là không cần đi, đồng nghiệp còn chờ tôi, tôi về đó trước.”
“Đừng… Chị hai, theo em vào xem một chút, nhanh mà.” Vì cái quán nhỏ của mình, Phương Quan Lâm sao có thể để cô chạy, tìm đủ mọi cách đưa cô qua đó.
Lăng Nhược Tịch hết cách đành nhận lời, Phương Quan Lâm đi trước dẫn đường, đứng ở cửa phòng bao, nghe thấy tiếng chén đĩa rơi vỡ truyền đến.
Phương Quan Lâm nghe thế liền co rúm người lại, gõ gõ cửa, sau đó lớn giọng nói: “Anh hai, chị hai đến tìm anh.” Nói xong quả nhiên bên trong liền im lặng, thấy vậy mới dám lấy hết gan ra mà mở cửa vào.
Mùi rượu ập đến, gay đến mức làm cho Lăng Nhược Tịch không khỏi cau mũi, lướt qua Phương Quan Lâm nhìn vào trong, đúng lúc gặp ngay ánh mắt Cung Thụy Thần.
Cung Thụy Thần mở to đôi mắt mông lung say lờ đờ, cẩn thận nhìn, cuối cùng nhận ra vợ yêu, lập tức nghiêng ngả đứng lên, lảo đảo đi về phía cô.
“Cẩn thận.” Lăng Nhược Tịch lo lắng anh không cẩn thận, trượt chân sẽ bị những mảnh thủy tinh trên sàn nhà đâm trúng, nhanh bước lên dìu anh.
Cung Thụy Thần thuận thế cô ôm vào lòng chặt chẽ không buông, thì thào bên tai cô: “ Em là của anh, cả đời này em đều là của anh, ai cũng đừng nghĩ cướp em đi.”