“Được rồi, cục cưng, đừng khóc nữa, đã qua rồi, đã qua rồi, đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ luôn bên cạnh em” Cung Thụy Thần vuốt ve lưng cô không ngừng, dịu dàng trấn an.
“Huhuhu…Cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện…Em gọi cho anh mấy lần, anh cũng không nhận máy, em rất là sợ, huhuhu…” Cô vừa khóc vừa oán giận nói.
“Bảo bối, anh sai rồi, sau này sẽ không vậy nữa. Ngoan, đừng khóc nữa, khóc lát nữa sẽ đau cổ đó.” Cung Thụy Thần đau lòng hôn lên nước mắt của cô, hứa hẹn cùng cô.
“Ừm…” Cô nghẹn ngào gật đầu, tiếng khóc nhỏ dần, nhưng nước mắt thì cứ chảy dài.
“Bảo bối của anh, đừng khóc nữa được không, khóc sẽ không được đẹp đâu.” Cung Thụy Thần kiên nhẫn dỗ dành cô, cảm xúc của cô cuối cùng cũng tốt lại, nước mắt cũng dần ngừng rơi. Cung Thụy Thần thấy vậy mới thử dò hỏi: “Vợ ơi, nói chồng nghe, rốt cuộc là có chuyện gì, ai ăn hiếp em, chồng sẽ giúp em dạy dỗ người đó.”
“Không, không có ai ăn hiếp em hết. Chỉ là hôm nay em đến trường, chủ nhiệm giáo vụ đưa bốn bức ảnh cho em, nói em hành vi thiếu đứng đắn, thiếu kiềm chế, đề nghị em tạm thôi học, em thấy thật oan ức cho nên….” Lăng Nhược Tịch nửa thật nửa giả giải thích. Cô không muốn anh biết được chuyện Lý Thượng muốn cưỡng bức mình, tuy đối với Lý Thượng cô đã không có cảm tình gì, nhưng nghĩ lại mười năm vợ chồng đời trước, có câu “một đêm vợ chồng, trăm năm ân ái’ cho nên cô không muốn quá tuyệt tình.
Có thể anh ta nhất thời kích động hoặc có người sau lưng xúi dục mới làm ra chuyện như vậy, bằng không cũng sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy, cho nên cô đồng ý cho anh ta một cơ hội, dìm chuyện này xuống. Bởi vì một khi Cung Thụy Thần biết được, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Lý Thượng, nhẹ thì đưa anh ta vào tù, nặng thì có lẽ mạng cũng không giữ được.
Sau khi nghe xong, anh hơi nhíu mày, anh không tin chuyện chỉ có như vậy, không có người ức hiếp cô, vừa rồi chỉ lo vội trấn an tinh thần của cô, cho nên không chú ý, bây giờ nhìn kỹ lại thì thấy bên má trái cô bị sưng, tóc tai lộn xộn, quần áo thì bị xé rách, chứng cứ rỏ ràng như vậy mà cô nói là không có người ức hiếp, không lẽ?
Cung Thụy Thần không dám nghĩ tiếp, nếu thật như vậy, anh hận không tự giết chính mình. Anh bắt buộc bản thân cái gì cũng không được nghĩ đến, nếu cô không chịu nói thì anh cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tuy tự mình an ủi bản thân như vậy nhưng anh rất tự trách cùng đau lòng, đau đến độ nước mắt cũng muốn chảy ra.
Anh đợi hồi lâu mới lên tiếng: “Được rồi, vợ, không nghĩ nữa, tất cả cứ để chồng em lo, anh ôm em đi tắm rửa rồi ăn chút gì đó được không?”
“Ừm…” Cô ngoan ngoãn vùi trong lòng anh gật gật đầu, làm gì cũng được, chỉ cần có anh bên cạnh, cô liền thấy an tâm.
Cung Thụy Thần xả nước ấm đầy bồn tắm, sau đó cởi quần áo của cả hai, ôm cô nằm trong bồn. Cô yếu ớt dựa vào lòng anh, bàn tay của anh không ngừng vuốt ve trên dưới giúp cô bình tĩnh lại, đồng thời không chút dấu vết kiểm tra xem trên người có vết thương nào hay không.
Sau khi kiểm tra từ đầu đến chân một lượt, rồi mới chịu yên tâm, âm thầm nhẹ nhõm, không có vết thương cùng dấu vết xâm phạm. Thật may mắn không có chuyện gì xảy ra như anh đã tưởng tượng.
Chỉ có một điều, rõ ràng có người đánh cô, vì sao cô lại nói dối, vì sao không muốn cho anh biết? Loại giấu giếm lừa gạt này làm cho lòng anh không chút cảm xúc. Do dự một hồi, vẫn không đành lòng ép cô, nếu cô không nói vậy thì tự mình tra là được.
Hai người tắm xong, anh tự mình xuống bếp nấu cháo dỗ cô ăn, thấy cô có chút tinh thần, mới chịu ôm cô đến sô pha ngồi xuống, sau đó lấy mấy tấm ảnh Mạc Viễn đưa cho anh ra.
Lăng Nhược Tịch vừa thấy ảnh chụp, trong lòng liền lo sợ, vội vàng xoay người nhìn anh, vội vàng giải thích: “Thụy Thần, anh nghe em nói, chuyện không như anh nghĩ đâu, đêm đó đúng là em đến nhà Abne qua đêm, nhưng giữa chúng em không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả.”
Cung Thụy Thần bình thản nhìn cô giải thích, đợi cô nói xong, mới cúi đầu hôn cô: “Được, vợ, anh tin em.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!