“Là anh, có anh ở đây đừng sợ…” Mạc Viễn vỗ về trên lưng cô trấn an.
Cảm thấy cô bình tĩnh lại, không còn run rẩy nữa, anh đỡ cô nhích ra, cởi áo ngoài trên người khoác lên cho cô. Vừa xem xét trên dưới vừa hỏi cô “Nhược Tịch, nói cho anh trai biết, em có bị thương chỗ nào hay không?”
Cô lắc lắc đầu, Mạc Viễn thấy cô không có chỗ nào bị thương nên hơi yên tâm, ánh mắt vô tình nhìn thấy dưới đất có mấy tấm ảnh cùng ba trăm đồng liền cảm thấy có vấn đề. Không có bất cứ biểu tình nào cúi nhặt lấy ảnh cùng tiền nhét vào túi quần. sau đó nâng cô dậy, hỏi cô có đi được hay không, mặc dù anh muốn ôm cô ra ngoài, nhưng đây là trường học, anh không muốn tạo ra những chuyện không cần thiết đỡ phải tạo phiền phức cho cô.
Lăng Nhược Tịch gật đầu, vỗ lên tay Mạc Viễn, miễn cưỡng nhấc hai chân đang mềm nhũn bước đi, hai người chậm rãi ra khỏi trường. Cô giống như đã dùng hết sức lực, cuối cùng cũng ngồi vào trong xe của Mạc Viễn, cô nhờ anh đưa cô về nhà, sau đó mềm nhũn người tựa ghế nhìn ra ngoài cửa xa không lên tiếng.
Mạc Viễn tuy rằng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại cảm thông cho cảm xúc hiện tại của cô giống như không muốn nói chuyện, cho nên nhịn xuống không hỏi đến, mở một chút nhạc nhẹ nhàng để cô thoải mái tinh thần.
Rất nhanh đã đến dưới nhà Lăng Nhược Tịch, Mạc Viễn dừng xe, quay đầu muốn gọi cô xuống xe, lại thấy cô đang nhắm chặt hai mắt ngủ rồi.
Nhìn khuôn mặt cô khi ngủ mà còn đọng đầy nước mắt, Mạc Viễn xúc động muốn ôm cô vào lòng, anh thở dài đưa tay nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.
Điện thoại vang lên đột ngột, sợ đánh thức cô, Mạc Viễn nhanh tay lấy điện thoại trong tay cô nhanh bắt máy sau đó mở cửa xe ra ngoài.
“Alo, vợ ơi, hồi nãy sao gọi cho anh, nhớ anh rồi hả?” Mạc Viễn vừa đặt lên tai nghe thì nghe được giọng nói dịu dàng của Cung Thụy Thần truyền đến.
“Tôi là Abne, Nhược Tịch đang ngủ, không nghe điện thoại của anh được.” Mạc Viễn thật tức giận, anh thân là chồng của cô ấy nhưng lại không có trách nhiệm bảo vệ cô, cho nên cố ý nói mập mờ chọc tức anh.
“!” Nhược Tịch đang ngủ? Cung Thụy Thần nhíu mày, tuy anh ta nói có chút mờ ám nhưng nếu đã dám nhận điện thoại của anh như vậy thì chuyện cũng không đơn giản.
Trong lòng anh liền có dự cảm không tốt, vội vàng hỏi: “ Đã xảy ra chuyện gì, cô ấy có bị thương hay không, hiện tại hai người đang ở đâu?”
“Chúng tôi đang ở dưới lầu nhà anh, chuyện cụ thể anh nên hỏi cô ấy, tôi cũng không rõ cho lắm.” Nói xong Mạc Viễn tắt máy, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là ghen mà là quan tâm Nhược Tịch có bị thương hay không, điều này làm cho anh rất vừa lòng, cho nên cũng không làm khó, liền nói ra địa điểm.
Cung Thụy Thần nghe xong, lập tức bay nhanh ra ngoài, dùng thời gian tốc độ gấp đôi so với bình thường chạy đến, từ xa, anh đã thấy Mạc Viễn đang dựa vào xe đợi dưới lầu nhà anh, không biết nhìn gì đó.
Anh trực tiếp chạy qua, cũng không quan tâm chỗ đó có được đậu xe hay không, vòng xe đến trước xe của Mạc Viễn, sau đó vội vàng mở cửa xe đi xuống, cách lớp kính nhìn thấy vợ yêu mặc dù đang chau mày, nhưng may mắn là trên dưới không có thương tổn gì, thế nên mới tạm yên tâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!