'Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm không sợ chút nào: “Anh đánh đi, ở đây có máy quay, tôi sẽ báo cảnh sát cho anh ăn cơm tùt”
Diệp Mạc Phàm tức giận đến mức không biết làm thế nào, chỉ có thể hạ tay xuống.
Lúc này, thang máy dừng lại, cửa mở ra, Hứa Thâm Thâm không quay đầu lại đi ra ngoài.
Diệp Mạc Phàm đấm một cái lên vách thang máy, phát ra tiếng bịch, cửa thang máy đóng lại, rồi đi xuống.
Thang máy đi được một nửa rồi rồi ngừng lại, anh ta sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, lập tức ấn nút khẩn cấp.
Sau này Hứa Thâm Thâm mới biết Diệp Mạc Phàm bị nhốt trong thang máy.
Nghĩ thầm, đây chính là báo ứng.
Nhiếp Tử San đi vào phòng tổng thống, ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Tông Tranh Vanh theo vào, nhìn rồi cười lạnh nói: “Thật đúng là hưởng thụ.”
“Phòng khách sạn này vẫn luôn giữ cho anh trai cậu, đương nhiên tôi ở đây “Nhiếp Tử San lạnh nhạt nói.
“Bớt đi, khách sạn này có cổ phần của Lệ Quân Trầm, tâm tư của cô, tôi lại không biết hay sao.“Tông Tranh Vanh không. nóng không lạnh nhìn cô ta.
Nhiếp Tử San nâng mắt: “Tông Tranh Vanh, cậu quá căm thù tôi rồi, tôi vẫn xem cậu là em trai ruột của tôi đấy”
“Cô đừng có giả bộ, tất cả mọi người đều biết vì sao cô về nước, Tông gia chúng tôi không phải chỉ biết ăn mà không biết làm, cô dám mang tài sản của Tông gia tái giá, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô.” Tông Tranh Vanh lạnh lùng nói.
Nhiếp Tử Sản khẽ cười: “Tranh Vanh, tôi chỉ có ba năm quyền thừa kế gia tộc, còn hai năm nữa, tất cả sẽ là của cậu.” Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
“Haiz, ai biết cô đã rót mê hồn gì cho anh trai tôi, khiến anh ấy lập di chúc như vậy, muốn tôi ba năm sau mới có thể thừa kế gia tộc.“Tông Tranh vanh vẫn luôn canh cánh trong lòng về di chúc này.
“Anh trai cậu thấy cậu không hiểu chuyện, muốn dùng ba năm này để tôi luyện cậu.” Nhiếp Tử San giải thích: “Nhưng cậu có thể tham dự chuyện công ty, cậu nên yêm tâm đi.”
Tông Tranh Vanh bất mãn hừ một tiếng: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”