“Đương nhiên anh là tu hú...” Hứa Thâm Thâm ý thức được, nói như vậy không tốt lắm, nên chuyển đề tài, cười nói: “Lệ tiên sinh không phải là tu hú đâu, sao anh có thể là chim chóc được.”
Đôi tay Bùi Triết đang lái xe run lên, suýt nữa đã trượt tay, may mản kỹ thuật lái xe của anh ta rất tốt, nếu không sẽ xảy ra chuyện rồi.
Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Có biết lái xe không?” Bùi Triết không dám hé răng.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Lệ tiên sinh muốn nối lại tình xưa với cô ta à?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Lệ Quân Trâm nheo mắt, đôi mắt thâm thúy, âm trầm nhìn cô.
Đôi mắt cô bình tĩnh, một bàn tay đặt trên đầu vai anh, căm đặt trên tay, cười nói: “Nếu Lệ tiên sinh có quyết định này, tôi sẽ cố găng không dính lấy anh”
“Nếu tôi không có quyết định này thì sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
“Vậy tôi sẽ tiếp tục dính lấy anh.” Hứa Thâm Thâm trả lời đơn giản.
Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô, không nói lời nào.
Hứa Thâm Thâm cũng không hỏi nhiều, coi như anh ngầm đồng ý.
Đến tập đoàn Hứa thị, Hứa Thâm Thâm xuống xe, nhìn Lệ Quân Trầm ngồi trong xe, cười nói: “Lệ tiên sinh, buổi tối tôi muốn ăn cơm với Nhiếp Tử San.”
“Ừ” Lệ Quân Trầm lên tiếng.
Hứa Thâm Thâm nghĩ một chút nói: “Diệp Tiêu Nhiên cũng đến”
“Lúc đó tôi sẽ đến đón cô.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.
Đôi mắt Hứa Thâm Thâm lúc sáng lúc tối, khẽ nói: “Lệ tiên sinh, anh như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh có ý với tôi
đấy: “Lái xe.” Lệ Quân Trầm đóng cửa xe, ra lệnh cho Bùi Triết.
Hứa Thâm Thâm nhìn chằm chäm cửa xe đóng chặt, không nói chỉ cười, khẽ läc đầu, rồi xoay người đi vào công ty. Cô gặp Diệp Mạc Phàm ở thang máy.
Diệp Mạc Phàm nhìn thấy cô, sắc mặt không tốt lắm, muốn đi ra ngoài, nhưng cửa thang máy đã đóng lại.
Hứa Thâm Thâm khoanh tay, cười như không cười nhìn Diệp Mạc Phàm hỏi: “Không muốn ở chung một chỗ với tôi như vậy à?”
Diệp Mạc Phàm không nói.
“Ở đây có máy quay, tôi sẽ không làm gì anh đâu.” Nhìn qua Hứa Thâm Thâm giống một nữ lưu manh đang đùa giỡn đàn ông.
Diệp Mạc Phàm căng mặt, bất mãn nói: “Là cô khiến anh trai tôi giao chuyện hợp tác với công ty đầu tư Lập Đức cho cô à?”
Hứa Thâm Thâm hiểu rõ vì sao mặt anh ta lại lộ ra vẻ khó chịu đến thế.
“Không phải” Cô lắc đầu, nói tiếp: “Nhưng năng lực của anh kém, cũng có khả năng anh trai anh không tín nhiệm anh.”
“Hứa Thâm Thâm, cô dám quyến rũ anh trai tôi, Diệp gia sẽ không cho cô vào cửa đâu” Trên mặt Diệp Mạc Phàm lộ vẻ căm thù đến tận xương tủy.
“Diệp Mạc Phàm, anh tỉnh lại đi, ở trước mặt Lệ Quân Trầm, Diệp gia anh là cái gì.” Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta châm chọc, cười lạnh nói: “Anh trai anh coi như là một quân tử, còn anh chỉ là một kẻ hèn thôi.”
“Cô!” Diệp Mạc Phàm thẹn quá hóa giận, giơ tay lên.