Mặt của Diệp Mạc Phàm đỏ còn hơn sắt nung, đây là lần đầu anh ta bị sỉ nhục trước mặt mọi người.
Hứa Thâm Thâm cười như yêu tinh: "Diệp thiếu gia đi thong thả không tiễn nhé. Nếu còn không đi tôi sợ tối nay ba tôi sẽ tới tìm anh đó."
Diệp Mạc Phàm nằm chặt thành hai nằm đấm, giận dữ xoay người bỏ đi.
Mọi người chứng kiến cuộc tình tay ba này liền bàn tán ầmĩ.
Chờ anh ta rời đi, khóe miệng cười tươi của Hứa Thâm Thâm giống như sao băng sa xuống, quay về phía Lệ Quân Trầm khẽ nói: "Lệ tiên sinh yên tâm, tôi biết mình không đáng bao nhiêu cân lượng, sau một năm tuyệt đối sẽ không bám víu lấy anh nữa."
Bởi vì cô chưa từng dám hy vọng hão huyền.
Đôi mät Lệ Quân Trầm sâu thăm thẳm, lạnh lùng băng giá.
Ba ngày sau, ông Hứa về nơi yên nghỉ.
Hứa Thâm Thâm đứng trước mộ phần của ba, quỳ xuống đất thề: "Ba yên tâm, chỉ cần có con ở đây, sẽ không để ai cướp đi tất cả của Hứa gia, con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, xin ba yên tâm."
Diêu Tuyết Lệ lau khóe mắt, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn chiếc xe Maybach màu đen ở dưới chân núi, lại thở dài thườn thượt.
"Thâm Thâm, hay là chúng ta đừng tranh đấu nữa." Diêu Tuyết Lệ không muốn Hứa Thâm Thâm lún quá sâu, cô làm người tình của Lệ Quân Trầm sẽ bị người ta khinh rẻ suốt đời.
"Con không muốn!" Hứa Thâm Thâm quật cường: "Bạch gia và Diệp gia hại chúng ta thảm như vậy, còn hại chết cả ba. Con tuyệt đối không tha cho bọn họ! Cho dù là liên lụy tới tính mạng, con cũng không tiếc!"
Diêu Tuyết Lệ rơi vào khủng hoảng, bà sợ nhất là Hứa Thâm Thâm muôn đời không quay lại được.
Hứa gia chỉ còn lại một mình cô thôi.
"Mẹ, mẹ về trước đi, con phải ra ngoài với Lệ Quân Trầm một chuyến." Hứa Thâm Thâm đứng dậy, khế phủi đi tro bụi trên đầu gối.
"Con đi đâu vậy?" Diêu Tuyết Lệ vội vã hỏi.
"Còn có thể đi đâu đây ạ, tới nhà anh ta hoặc là giường của anh ta." Hứa Thâm Thâm cười đau khổ: "Dù sao cũng cần thiết."
"Thâm Thâm..." Diêu Tuyết Lệ òa khóc.
Hốc mắt Hứa Thâm Thâm đỏ hồng: "Mẹ, mong răng mẹ không ghét bỏ con."
"Sẽ không đâu." Diêu Tuyết Lệ ôm cô thật chặt: "Sao mẹ có thể ghét bỏ con, là mẹ không có bản lĩnh bảo vệ con thật tốt”
Hứa Thâm Thâm sụt sịt một chút, vỗ bả vai của bà: "Mẹ, cảm ơn mẹ, con đi trước."
Nói xong, cô buông Diêu Tuyết Lệ ra, bước thẳng về phía chiếc xe.
Sau khi Diêu Tuyết Lệ nhìn Hứa Thâm Thâm lên xe của Lệ Quân Trầm, chờ xe chạy rồi bà bật khóc thật lớn, một mình
khóc trên núi không biết bao lâu.
"Chúng ta đi đâu?" Hứa Thâm Thâm không yên lòng ngồi trên xe.
"Về nhà." Lệ Quân Trầm khế nói.
g Hứa Thâm Thâm hơi rẩy: "Lệ tiên sinh vội vã muốn ở cùng tôi như vậy, không sợ xui xẻo sao?"
Ba của cô vừa mới yên nghỉ, anh không cho cô cơ hội lấy hơi sao?!
"Hứa Thâm Thâm, trong đầu cô đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói của Lệ Quân Trầm u ám: "Nhà của tôi là Bạch gia."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!