CHƯƠNG 358: HAI MẠNG NGƯỜI
Dù gì Huỳnh Thư Triết cũng lớn tuổi hơn Trần Minh Tân, với sự từng trải của mình ông ta nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt, trù trừ một chút rồi mở miệng: “Cậu thật sự là con trai của… Trần Lê sao?”
Trước đây ông đã từng tiếp xúc với Trần Minh Tân, nhưng chưa từng cảm thấy tâm tình phức tạp như hôm nay.
Ông thật không ngờ Trần Lê lại sinh cho ông một đứa con trai, lại càng không ngờ chàng thanh niên tài giỏi hơn người này lại là con trai của Huỳnh Thư Triết ông.
Nghĩ lại con mình là Huỳnh Tiến Dương lúc nhỏ cũng ưu tú nhưng hiện tại càng ngày càng không ra gì, ánh mắt nhìn Trần Minh Tân càng lúc càng âu yếm hơn, càng lúc càng giống như nhìn con trai mình.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua Trần Minh Tân.
Hiện tại không phải là lúc thích hợp để cô lên tiếng.
Nhưng trước ánh mắt âu yếm của Huỳnh Thư Triết, Trần Minh Tân lại thờ ơ: “Mẹ tôi, chết như thế nào?”
“Sao cơ?” Huỳnh Thư Triết giật mình.
Trần Minh Tân căng thẳng, nặng nề cất lời: “Tại buổi tối từ thiện mười năm trước, Trần Lê vì sao mà chết?”
“Tôi không biết, chuyện đó là…” Huỳnh Thư Triết co rúm người rồi quay sang nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Là Tô Chí…”
Trần Minh Tân lạnh lùng, từ từ ép sát: “Tôi lại hỏi ông, một tháng trước, tại thành phố L, suýt chút nữa Tô Ánh Nguyệt bị xe tông, chuyện đó do ai làm?”
Tô Ánh Nguyệt nghe anh nhắc đến thành phố L, ngẩng phắt đầu lên.
Cô dường như đã quên mất chuyện đó rồi nhưng không ngờ Trần Minh Tân lại đang âm thầm tra xét chuyện này.
Tô Ánh Nguyệt nhớ lại cái lần nhìn thấy Lưu Bích và ông ta gặp nhau, là bởi vì Lưu Bích nói cho ông ta biết, cô muốn điều tra lại chuyện Tô Chí nên Huỳnh Thư Triết mới muốn giết người diệt khẩu sao?
Thế nhưng, ông ta thật sự không ngờ Trần Minh Tân lại là con trai của Trần Lê.
Cô nhìn Trần Minh Tân, rồi lại nhìn Huỳnh Thư Triết.
Huỳnh Thư Triết nho nhã trong trí nhớ của cô giờ đây lại đang run rẩy vì sợ hãi.
“Không nói đúng không?”
Trần Minh Tân cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp: “Ông hẹn Tô Ánh Nguyệt uống cà phê, thuốc mê mà ông bỏ vào thức uống của cô ấy là mua từ Grissy?”
Trần Minh Tân nói ra câu nào là khiến sắc mặt của Huỳnh Thư Triết xấu thêm chút đó.
Và khi Trần Minh Tân hỏi câu cuối cùng này, sắc mặt của ông ta liền trở nên cực kỳ khó coi: “Cậu nói gì, tôi không biết Grissy gì hết.”
Bộ dạng phủ nhận không kịp này của ông ta chứng tỏ thuốc mà ông ta bỏ vào thức uống của Tô Ánh Nguyệt đúng là mua từ Grissy.
Tô Ánh Nguyệt thấy tay của Trần Minh Tân đặt bên cạnh đã siết chặt lại.
“Rầm!”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng rầm rầm và tiếng của Huỳnh Tiến Dương: “Trần Minh Tân, anh đã làm gì ba tôi hả, là đàn ông thì hãy để tôi vào!”
Huỳnh Tiến Dương hét ầm lên.
Nhưng Trần Minh Tân không thèm để ý mà chỉ nhìn chằm chằm Huỳnh Thư Triết.
Ánh mắt của anh vừa tối tăm vừa lạnh thấu xương, khiến Huỳnh Thư Triết không rét mà run, trên trán toát đầy mô hôi lạnh.
Tô Ánh Nguyệt thấy Trần Minh Tân như vậy cũng hơi sợ.
Trần Minh Tân đột nhiên cất giọng: “Cho anh ta vào!”
Người bên ngoài nghe Trần Minh Tân nói, liền thả Huỳnh Tiến Dương ra và tự động nhường đường cho anh ta.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị Huỳnh Tiến Dương đá tung ra.
Khi nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, mắt anh ta khẽ lóe lên, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng nhìn sang Huỳnh Thư Triết.
Anh ta vẫn chưa quên vì sao mình lại đến đây.
Huỳnh Tiến Dương vội vã bước tới trước mặt Huỳnh Thư Triết, vội vàng hỏi: “Ba! Ba không sao chứ?”
Huỳnh Thư Triết lạnh lùng nhìn anh ta: “Con tới đây làm gì, đi mau!”
“Ba!” Huỳnh Tiến Dương bất mãn kêu lên.
Rồi quay sang lườm Trần Minh Tân: “Ba vẫn còn trong mong rằng Trần Minh Tân sẽ nhận ba sao? Loại người như anh ta…”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, lạnh lùng nói: “Anh ấy là loại người gì?”
“Ánh Nguyệt, anh ta…”
“Tôi đương nhiên biết chồng tôi là loại người gì, không cần kẻ khác nói cho tôi biết.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong liền chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh băng.
Cô quay đầu nhìn về phía Huỳnh Thư Triết: “Tôi gọi ông là chú Huỳnh đã bao nhiêu năm rồi, lẽ nào trong lòng ông không có chút hổ thẹn nào sao? Chắc ông khoái trá lắm khi ông là hung thủ giết người còn ba tôi lại phải đi tù thay ông nhỉ, ông tiếp tục làm tổng giám đốc của Huỳnh thị còn người ba vô tội của tôi thì bị người ta phỉ nhổ, thậm chí…”
Bị Huỳnh Thư Triết hại chết trong tù.
Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt ngập tràn ý hận: “Ông Huỳnh, hai mạng người! Mà ông lại cho rằng mình có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”
Huỳnh Tiến Dương sững sờ nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, em nói cái gì? Cái gì mà hai mạng người!”
Tô Ánh Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm Huỳnh Thư Triết: “Ông Huỳnh, con trai ông đang hỏi ông hai mạng người là gì kìa, ông tự mình giải thích cho anh ta đi chứ.”
Vẻ mặt của Huỳnh Thư Triết như thể mọi thứ đã sụp đổ dưới chân.
Tuy ông ta từng giết người, lại vì trốn tránh trách nhiệm mà đổ tội cho Tô Chí, nhưng lương tâm vẫn chưa mất sạch, ông ta không hề muốn Huỳnh Tiến Dương biết những chuyện mình đã làm.
Huỳnh Tiến Dương quay sang nhìn ông ta: “Ba! Hai mạng người là sao?”
Mặt Huỳnh Thư Triết đanh lại, ông ta gào lên: “Bọn họ nói bậy, con nhanh đi đi, ở đây không có chuyện của con!”
Trần Minh Tân im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng: “Con trai ông tò mò như vậy mà ông lại không chịu giải thích cho anh ta hiểu ư? Nếu đã như vậy thì để tôi giúp ông.”
“Mười sáu năm trước, tại một bữa tiệc từ thiện, ba của anh cũng chính là ông Huỳnh Thư Triết đây đã gặp lại lại mối tình đầu, chính là Trần Lê, lúc đó ông ta đã uống say nên nảy ý đồ quấy rối Trần Lê, trong quá trình Trần Lê phản kháng, ông ta đã lỡ tay giết chết bà ấy!”
Mấy chữ cuối cùng được Trần Minh Tân gằn xuống.
Tô Ánh Nguyệt giật mình, hoảng sợ quay sang nhìn Trần Minh Tân.
Huỳnh Thư Triết nghe vậy, hai chân lảo đảo, sững sờ nhìn Trần Minh Tân: “Cậu…”
Trần Minh Tân mặt mày nặng nề nói tiếp: “Có cần tôi kể chi tiết hơn không?”
Tô Ánh Nguyệt kéo tay anh, nhỏ giọng nói: “Trần Minh Tân…”
Trần Minh Tân tuy không nhìn cô nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, nắm lấy tay cô.
Anh dùng lực rất mạnh khiến cho tay của Tô Ánh Nguyệt hơi đau nhưng cô vẫn ráng chịu chứ không kêu lên.
Còn Huỳnh Tiến Dương ở bên cạnh thì đã ngỡ ngàng đến nói không nên lời.