CHƯƠNG 350: NHÀ HỌ TÔ TIÊU ĐỜI RỒI
Tô Ánh Nguyệt chưa từng nghi ngờ Phong Hải có ý đồ xấu gì.
Nhưng vừa được Trần Minh Tân nhắc qua thì cô cũng cảm thấy việc này có chút kỳ lạ.
Trần Minh Tân xoa đầu cô nói: “Không nghĩ ra được thì đừng suy nghĩ, cứ làm xong việc trước mắt rồi tính.”
Tô Ánh Nguyệt lại đột nhiên nhớ tới chuyện Tô Nguyên Minh luôn bảo bọn họ uống nước ở phòng ăn lúc nãy.
Cô hỏi Trần Minh Tân: “Có phải Tô Nguyên Minh bỏ gì đó vào trong nước hay không?”
“Có thể.” Trần Minh Tân cho cô một câu trả lời không tính là trả lời.
Anh nói xong thì nhướng mày liếc Tô Ánh Nguyệt một cái.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy ánh mắt này của anh tràn ngập xem thường.
Tô Ánh Nguyệt có chút không phục: “Chú ta khác thường như vậy, em cũng nhìn ra được!”
Trần Minh Tân sâu xa mở miệng: “Nếu anh không đi với em thì em cảm thấy hôm nay mình có thể thuận lợi xử lý chuyện này hay không?”
Tô Ánh Nguyệt bị Trần Minh Tân nói cho nghẹn họng.
Cho dù cô có thể nhìn ra Tô Nguyên Minh bỏ gì đó vào trong nước, cô có thể không uống nước, nhưng khó đảm bảo Tô Nguyên Minh sẽ không chó cùng rứt giậu, âm mưu lừa gạt lấy đồ trong tay cô đi.
Người nhà họ Tô không có ai là đèn đã cạn dầu.
Trần Minh Tân thấy Tô Ánh Nguyệt im lặng suy nghĩ thì cảm thấy lời mình nói hơi nặng nề.
Anh là người thận trọng, tuy hai năm nay Tô Ánh Nguyệt trưởng thành không ít, nhưng cũng không thể duy trì cảnh giác mọi lúc được.
Mặc kệ nói thế nào thì anh vẫn không yên tâm về cô.
Trần Minh Tân ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, nói sang chuyện khác: “Thời tiết có hơi nóng, chúng ta về trước đi.”
Tô Ánh Nguyệt vừa định hỏi chuyện cánh tay của Tô Nguyên Minh thế nào, nghe thấy anh nói như vậy nên cũng không nói tiếp.
***
Ngày hôm sau Trần Minh Tân xuất viện.
Tô Ánh Nguyệt quyết định buổi sáng đến công ty một chuyến để xử lý chuyện của tập đoàn Tô Thị.
Trần Minh Tân không có ý kiến gì, chỉ nói: “Đợi chút, để thư ký của anh đi với em.”
Anh nghĩ đến trợ lý của Tô Ánh Nguyệt thì hơi nhíu mày.
“Em mang theo trợ lý của mình…” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy Trần Minh Tân làm chuyện dư thừa.
Trần Minh Tân liếc cô một cái: “Hoặc là dẫn thư ký của anh đi, hoặc là dẫn theo anh đi.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì vội vàng mở miệng nói: “Chắc chắn là thư ký của anh rất lợi hại, em sẽ mang theo cô ấy.”
Không nói đến việc cô dẫn theo Trần Minh Tân đến tập đoàn Tô Thị, sau này lại truyền ra tin tức tập đoàn Tô Thị bị thu mua, báo chí sẽ viết như thế nào, cho dù bây giờ Trần Minh Tân đã xuất viện thì cô sẽ không để anh đi.
Anh cần phải nghỉ ngơi.
***
Tô Ánh Nguyệt đến công ty một chuyến, chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, đưa theo trợ lý và luật sư đến tập đoàn Tô Thị.
Thư ký của Trần Minh Tân cũng đi theo, theo căn dặn của Trần Minh Tân, chuẩn bị cho Tô Ánh Nguyệt rất nhiều thứ.
Đoàn người Tô Ánh Nguyệt vừa vào tòa nhà tập đoàn Tô Thị đã bị nhân viên lễ tân ngăn lại: “Xin chào, cho hỏi…”
Tô Ánh Nguyệt nhìn cô ta một cái, mở miệng nói: “Tôi tìm Tô Thành.”
Cô nói xong thì nhấc chân đi vào trong.
Bởi vì trước đó cô đã tới đây nên nhân viên lễ tân cũng không ngăn cô lại.
Chỉ là thấy kỳ lạ, sao cô còn mang theo những người khác?
Hơn nữa, còn gọi tên đầy đủ của chủ tịch hội đồng quản trị…
Tô Ánh Nguyệt đi thẳng một mạch đến văn phòng của Tô Thành.
“Cô tới đây làm cái gì!” Tô Thành nhìn thấy cô thì sắc mặt cũng không tốt lắm.
Tô Ánh Nguyệt cười sáng lạn: “Đương nhiên là có chuyện quan trọng.”
Cô nói xong thì ngồi xuống ghế sô pha.
Thư ký và luật sự đi theo cô lấy một tài liệu đã được chuẩn bị kỹ càng.
Tô Thành cũng đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi tới.
Ông ta nhíu mày lại, hiển nhiên là có chút khó chịu việc Tô Ánh Nguyệt đột nhiên xông vào.
“Ông xem những thứ này trước, nếu không có ý kiến gì thì có thể ký tên, sau đó chúng tôi sẽ mở một cuộc họp báo.” Tô Ánh Nguyệt đẩy tài liệu đã chuẩn bị đến trước mặt Tô Thành.
Mặc dù sắc mặt Tô Thành không tốt, nhưng vẫn cúi đầu nghiêm túc xem tài liệu.
Ông ta vừa xem chưa đến một phút thì trên mặt lộ ra biểu cảm khiếp sợ: “Đây là gì? Thu mua tập đoàn Tô Thị?”
“Xem ra năng lực đọc hiểu của ông vẫn còn, yên tâm, sau khi tập đoàn Phong Thị thu mua tập đoàn Tô Thị thì tập đoàn Tô Thị sẽ phát triển tốt hơn.” Tô Ánh Nguyệt mỉm cười nhìn ông ta, cười vô cùng đắc ý.
“Không thể nào! Không bán tập đoàn Tô Thị!” Tô Thành tức giận hất toàn bộ tài liệu trên bàn xuống mặt đất, sau đó thở phì phò, quay đầu sang một bên không nhìn Tô Ánh Nguyệt.
“Sợ là không phải do ông quyết định, hiện tại tôi là đại cổ đông của tập đoàn Tô Thị…” Tô Ánh Nguyệt cười tủm tỉm nhìn Tô Thành, đáy mắt hiện lên một tia vui sướng.
Tô Thành vẻ mặt tràn đầy khó tin: “Sao có thể!”
“Đương nhiên là phải cảm ơn đứa con trai Tô Nguyên Minh của ông, cũng chính là chú của tôi.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong thì đột nhiên đứng dậy, tới gần Tô Thành, nhét bút vào tay ông ta: “Ký tên đi, ông không còn đường lui nữa đâu.”
Tô Thành không che giấu được vẻ khiếp sợ: “Cô đã làm gì với Nguyên Minh?”
“Tôi có thể làm gì với chú ta chứ? Ông nên đi hỏi chú ta đã làm gì?”
Tô Ánh Nguyệt cười nhạo một tiếng: “Tôi có thể làm gì các người chứ? Yên tâm, tuy các người hại chết ba tôi, tôi cũng sẽ không hại chết các người giống như các người hại chết ông ấy, tôi có tình có nghĩa hơn các người nhiều.”
“Cô nói bậy bạ gì đó!” Tô Thành không biết tại sao lại nhắc tới Tô Chí.
“Ba tôi bị vu oan ngồi tù, còn bị người ta hại chết ở trong tù, món nợ lớn như vậy, sao có thể lập tức tính toán rõ ràng chứ? Sau này chúng ta từ từ tính.”
Tuy nhiên, bước này chính là giành lại tập đoàn Tô Thị.
Chặt đứt nguồn tài sản của nhà họ Tô, để xem bọn họ còn có thể tung hoành gì ở thành phố Vân Châu này?
“Ba… cô, nó…”
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng cắt ngang ông ta: “Câm miệng, ông không xứng nhắc đến ba tôi, ký tên đi!”
***
Ngày hôm sau, tin tức tập đoàn Phong Thị thu mua tập đoàn Tô Thị truyền khắp nơi.
Trong biệt thự nhà họ Tô.
Lưu Bích nhìn thấy tin tức thì chạy vào thư phòng của Tô Thành: “Tô Thành, chuyện gì thế này!”
Tô Thành dựa lưng vào ghế, nghe thấy tiếng Lưu Bích thì nổi giận gầm lên một tiếng: “Bà cút đi!”
“Tô Thành, ông…” Lưu Bích sửng sốt nhìn tóc Tô Thành bạc trắng chỉ sau một đêm.
“Đúng là đứa con trai ngoan mà bà dạy dỗ, đi mà hỏi nó đi!” Sắc mặt Tô Thành nhìn bà ta vẻ mặt hung ác.