CHƯƠNG 235: THƯ KÝ CẬN THÂN 24 GIỜ
“Á—”
Tô Yến Nhi bị cái tát này mà đầu lệch sang một bên, sức của Tô Ánh Nguyệt rất lớn, đau rát khiến cô ta kêu lên.
“Tô Yến Nhi, tôi cảnh cáo chị, chị có chuyện gì tốt nhất nhằm vào tôi, đừng kéo người bên cạnh tôi vào!”
Tô Ánh Nguyệt thật sự rất tức giận, thậm chí là phẫn nộ.
Mặt mày của cô đều là hàn băng nhìn Tô Yến Nhi, ánh mắt chứa đầy hận ý, cứ nhìn chằm chằm vào Tô Yến Nhi.
Tô Yến Nhi bị ánh mắt của cô nhìn vào mà sau lưng lạnh toát, đáy mắt chút sợ hãi, cô ta vậy mà cảm thấy bộ dạng này của Tô Ánh Nguyệt có chút đáng sợ.
Nhưng cô ta không thể trước mặt Tô Ánh Nguyệt biểu hiện sự mềm yếu được.
Đằng sau Tô Ánh Nguyệt có vệ sĩ, cô ta không dám động thủ, chỉ có thể ẩn nhẫn siết chặt hai tay, không chút yếu thế nhìn lại Tô Ánh Nguyệt: “Ha! Sợ hãi rồi phải không?”
“Tôi rất sợ hãi, sợ hãi chị chọc giận tôi, tôi sẽ kéo chị từ trên cao nhảy xuống cùng tôi.”
Trong mắt của Tô Ánh Nguyệt lóe ra tia quang mang kỳ dị.
“Cô!” Tô Yến Nhi bị câu nói này của Tô Ánh Nguyệt dọa sợ.
Cô ta không phân biệt được thật giả trong lời nói của Tô Ánh Nguyệt, nhưng cô ta bây giờ còn chưa muốn chết.
Nếu như thật sự ép Tô Ánh Nguyệt đến đường cùng, nói không chừng thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Tô Ánh Nguyệt thấy biểu cảm trên mặt của Tô Yến Nhi lóe lên chùn bước, biết chắc uy hiếp của mình đã phát huy được một chút tác dụng thì đem vệ sĩ rời đi.
…
Khi cô về đến nhà, đèn của cả biệt thự đều sáng.
Vừa bước vào thì đã nhìn thấy một người một chó ngồi trên sô pha xem TV, rất rõ ràng là đang đợi cô.
Trần Minh Tân nghe thấy tiếng mở cửa thì để điều khiển xuống quay đầu nhìn về phía cửa, Thịt Bò ngồi bên cạnh anh, lấy móng chân cào cào vào chiếc điều khiển.
Tô Ánh Nguyệt thấy cảnh tượng như thế thì không nhịn được mà bật cười: “Xem ra, nếu như sau này em không ở đây, anh cũng sẽ không cô đơn một mình.”
Trần Minh Tân liếc nhìn Thịt Bò.
Thịt Bò vểnh tai lên, từ trên sô pha nhảy xuống, lắc mông rời đi.
Nó đi rất chậm, lúc đi qua Tô Ánh Nguyệt, nó còn cảnh giác nhìn về phía Trần Minh Tân, sau đó nhào lên trên người Tô Ánh Nguyệt, sau đó chạy lẹ.
Trần Minh Tân thấy đuôi nó vểnh cao, cảm thấy chính mình bị một con chó thị uy.
Thịt Bò nhất định là cố ý!
“Tôi đâu có đắc tội với nó? Sao chạy nhanh như vậy?” Tô Ánh Nguyệt thấy khó hiểu nhìn Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân sắc mặt bình tĩnh nói: “Có thể sắp đến mùa động dục rồi, nó tương đối nóng nảy.”
“Ồ!”
Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu, cảm thấy Trần Minh Tân nói cũng có đạo lý, động vật mà, cũng có cảm xúc.
Thế nhưng, đến khi đi ngủ, cô mới nhớ ra một chuyện khác…
“Trần Minh Tân.”
“Hửm?”
“Thịt Bò vẫn là chó con? Nó cũng vì phát xuân mà nỏng nảy sao?”
“…”
“Anh ngủ rồi à?”
“Ừm.”
“…”
…
Ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt nhận được điện thoại của An Hạ.
“Ánh Nguyệt, tớ từ chức ở tập đoàn nhà họ Tô rồi!”
“Chúc mừng cậu nha, giống tớ trở thành kẻ thất nghiệp.” Tô Ánh Nguyệt cười nói với cô ấy.
An Hạ nói lớn: “Cậu không có công việc, cậu vẫn còn boss Trần!”
“Ừm, đúng thế.”
Giọng của Tô Ánh Nguyệt nhạt đi một chút.
An Hạ không có công việc, ít nhất còn có ba mẹ nhất mực thương yêu cô ấy, Tô Ánh Nguyệt trước đây từng gặp ba mẹ của cô ấy, là một đôi vợ chồng hiền hậu yêu thương con cái.
Nói ra thì cô hình như có chút ghen tỵ với An Hạ.
Có điều, có thể khiến An Hạ thành công từ chức ở tập đoàn nhà họ Tô, cô chắc cũng được tính là giúp An Hạ một lần.
Cúp điện thoại Tô Ánh Nguyệt đột nhiên cảm giác có chút buồn phiền, suy cho cùng, An Hạ gặp chuyện xui xẻo như thế này đều là vì cô.
Ở thành phố Vân Châu, muốn tìm được công ty tốt hơn của nhà họ Tô thì có chút khó.
Ở nơi làm việc, có chút tủi thân là điều khó tránh khỏi.
Hay là… đi tìm Trần Minh Tân!
Dù là chi nhánh, đó cũng là tập đoàn LK! Để An Hạ đến tập đoàn LK làm việc, kêu Trần Minh Tân che đậy một chút là được rồi.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ như thế nên muốn đi tìm Trần Minh Tân, vừa mới ra khỏi cửa thì điện thoại lại đổ chuông.
Xem tên hiển thị trên màn hình, chân mày của Tô Ánh Nguyệt hơi cau lại.
Là Tô Thành.
Cô do dự một lát rồi vẫn bắt máy.
“Ánh Nguyệt, mấy ngày nay như thế nào rồi? Bận không?”
Điện thoại vừa kết nối thì đã truyền đến những câu hỏi của Tô Thành.
Trong ngữ khí còn mang theo một tia thân thiết nên có.
Da mặt của Tô Thành có thể dày như tuổi tác của ông ta, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy không cần phải vòng vo: “Có chuyện gì?”
Tô Thành mặc dù sớm đã dự đoán được, nhưng khi nghe ngữ khí lạnh lùng của Tô Ánh Nguyệt thì không tránh được sực bực tức.
Ngữ khí của ông ta thân thiết vừa xong trở nên trầm hơn vài phần: “Thiết nghĩ các cháu đã nhận được giấy gọi của tòa án, nếu như không muốn lên tòa, tốt nhất hãy đến gặp ta.”
Vừa dứt lời thì liền cúp máy.
Tô Ánh Nguyệt hít một hơi thật sâu, khẽ hừ kạnh, người của nhà họ Tô thật sự một người so với một người còn mặt dày hơn.
Cô bình ổn lại tâm trạng thì mới đẩy cửa bước vào tìm Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân đang nghe điện thoại.
Anh đứng trước cửa sổ chạm đất, một tay đút trong túi quần, trầm tĩnh nghe người đầu dây bên kia nói, trong mắt là cả một mảng thâm ý.
Thấy Tô Ánh Nguyệt bước vào, anh chỉ nói với người đầu dây bên kia: “Chuyện này anh đi làm.”
Sau đó thì cúp máy đi đến chỗ cô.
“Sao lại đến đây?”
Trần Minh Tân bước tới, ôm cô ngồi trên ghế sô pha.
Tô Ánh Nguyệt vừa nhận điện thoại của Tô Thành, cảm xúc không tốt, lại bởi vì muốn nhờ anh nên biểu hiện cũng thuận theo một chút.
Cô quay qua nhìn anh một lát, sau đó hôn lên mặt anh.
Ánh mắt của Trần Minh Tân dường như có vài phần biến hóa, tay của anh thuận thế trượt từ bả vai của cô xuống eo, sau đó ôm cô thật chặt, đặt trước người mình.
Giọng nói mang thoe một loại mị hoặc kỳ dị: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Không… không có gì…” Cô thế này mà cũng có thể nhìn thấu sao?
Trần Minh Tân nhếch môi cười, yên tĩnh, dùng ánh mắt tà mị nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!