CHƯƠNG 220: CÔ SẼ SỐNG CÀNG TỆ HƠN
Huỳnh Tiến Dương và Trần Minh Tân đứng đối diện nhau, bầu không khí lặng lẽ tràn ngập mùi khói thuốc súng.
Huỳnh Tiến Dương đã được bồi dưỡng thành người thừa kế từ nhỏ, trên người tự nhiên cũng có khí độ, anh ta vẫn luôn kiêu ngạo vì điều đó.
Nhưng lúc này Huỳnh Tiến Dương đứng trước mặt Trần Minh Tân, không hiểu sao anh ta cứ cảm thấy mình vẫn thấp hơn Trần Minh Tân cái đầu.
Sắc mặt Huỳnh Tiến Dương sa sầm, anh ta hoàn toàn không yếu thế đón nhận ánh mắt của Trần Minh Tân: “Ông nội có muốn nhìn thấy cậu hay không, còn chưa chắc đâu!”
Trần Minh Tân hừ lạnh một tiếng, ôm lấy Tô Ánh Nguyệt đi vòng qua Huỳnh Tiến Dương lên lầu.
Huỳnh Tiến Dương giận đến tái mặt, oán hận nhìn bóng lưng của hai người, nhưng không làm gì.
Mà sắc mặt của Tô Yến Nhi cũng không tốt hơn anh ta.
Cô ta đứng bên cạnh sô-pha nắm chặt hai tay, tức giận đến run cả người.
Cho dù trong lòng Tô Yến Nhi có giận đến nghiến răng nghiến lợi từ lâu, nhưng cô ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, dù sao từ nhỏ tới lớn cô ta vẫn luôn diễn vai một cô gái ngoan hiền, con nhà danh giá.
Cô ta hơi mỉm cười, ung dung đi tới trước, kéo cánh tay của Tô Ánh Nguyệt: “Hay là để tôi dẫn Tô Ánh Nguyệt lên lầu đi. Hai chị em chúng tôi có còn chuyện muốn nói.”
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt cười hờ hững, cô thong thả kéo tay Tô Yến Nhi ra, trên mặt mỉm cười: “Cứ để tôi tự đi thôi, chẳng qua chỉ là đi lên lầu tìm ông nội mà thôi, không cần làm như chuyện lớn gì.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong, thì quay đầu trấn an Trần Minh Tân bằng ánh mắt, sau đó cô xoay người đi lên lầu.
Trước khi lên lầu Tô Ánh Nguyệt còn không quên nói với Tô Yến Nhi: “Chị họ, tôi đi lên trước đây, có chuyện gì thì chờ sau tôi đi xuống sẽ nói sau.”
Rất rõ ràng Tô Yến Nhi bị một tiếng “chị họ” của Tô Ánh Nguyệt làm nghẹn họng, cô ta cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc nói: “Được.”
Đến khi bóng dáng Tô Ánh Nguyệt biến mất, Trần Minh Tân mới xoay người đi vào bên trong sân trước của nhà chính.
Anh châm điếu thuốc, mới rít một hơi đã nghe được tiếng bước chân truyền từ sau lưng đến.
Trần Minh Tân phân biệt rõ tiếng bước chân, thì đã biết người đến là ai.
Tô Yến Nhi đi tới sau lưng Trần Minh Tân, mặt vẫn còn vẻ tức giận, giọng nói cũng rất không khách sáo.
“Trần Minh Tân, quản cho tốt Tô Ánh Nguyệt, đừng để cô ta đi khắp nơi trêu chọc người khác!”
Mặc dù lời này của Tô Yến Nhi không đầu không đuôi, nhưng cô ta tin tưởng Trần Minh Tân có thể nghe hiểu được ý của cô ta.
Trần Minh Tân đang nhìn xuống tàn thuốc trong anh, sau đó ra vẻ không quan tâm búng lên, nhìn thấy tàn thuốc bay vào trong bồn hoa, anh mới xoay người lại.
Sau lưng anh là bóng đêm thâm trầm, con ngươi rét lạnh hơn mùa đông, anh nhìn chằm chằm Tô Yến Nhi, sau khi thấy được Tô Yến Nhi bất chợt hơi rụt người lại anh mới nhàn nhạt mở miệng nói: “Cô đang nói chuyện với tôi à?”
“Anh!” Trên mặt Tô Yến Nhi hiện lên vẻ tức giận, dưới ánh đèn chiếu xuống, sắc mặt của cô ta vốn đã khó coi lúc này càng thêm vặn vẹo.
Cô ta hét lên với Trần Minh Tân: “Lẽ nào nơi này còn có người thứ ba sao?”
Trần Minh Tân nghe vậy, cũng không nói chuyện ngay, chỉ là chậm rì rì rít một hơi thuốc, sau đó ung dung thong thả mở miệng: “Hả, cô vừa nói cái gì?”
Trong lòng Tô Yến Nhi rõ ràng biết Trần Minh Tân là cố ý nói như vậy, cô ta không nhịn được mỉa mai anh: “Xem ra anh cũng không có bản lĩnh gì, Tô Ánh Nguyệt có thể xem trọng anh phỏng chừng là cũng vì khuôn mặt này của anh, anh cho rằng cô ta…”
“Có phải khoảng thời gian này cô Tô sống không tốt lắm, đúng không?”
Trần Minh Tân đột nhiên lên tiếng cắt ngang cô ta.
“Cái gì?” Tô Yến Nhi nhất thời nghe không hiểu Trần Minh Tân có ý gì.
Trần Minh Tân ném mẩu thuốc cầm trong tay xuống đất, nhấc chân giẫm lên, vừa dùng lòng bàn chân nghiền, vừa mở miệng hờ hững nói: “Đây chỉ là bắt đầu thôi, sau này cô sẽ càng thê thảm hơn.”
Lúc anh nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên, phảng phất như là tùy ý trò chuyện với người khác, lại giống như rất chướng mắt Tô Yến Nhi.
Nhưng Tô Yến Nhi lại rất rõ ràng cảm giác được hơi thở âm u trên người anh, cô ta sợ hãi lùi về sau hai bước, sau đó liêu xiêu ổn định lại thân hình nói: “Anh có ý gì?”
Vừa nãy khi cô ta nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của Huỳnh Tiến Dương đối với Tô Ánh Nguyệt, cô ta chỉ là giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể phát tác trước mặt Huỳnh Tiến Dương.
Vì thế cô ta cũng chỉ có thể tìm Trần Minh Tân thoạt nhìn không có thân phận để xả giận. Cô ta cố ý nói ra những lời đó chẳng qua là muốn khiến cho Trần Minh Tân cảm thấy khó chịu mà thôi.
Không có người đàn ông nào có thể chịu được người vợ của mình dây dưa không dứt với người đàn ông xuất sắc hơn bản thân.
Rốt cuộc Trần Minh Tân cũng chịu ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yến Nhi, ánh mắt anh lạnh lẽo: “Bản thân cô tự hiểu rõ.”
Nói xong, Trần Minh Tân sải bước vào trong đại sảnh.
Tô Yến Nhi không đi theo, cô ta nhớ lại lời của Trần Minh Tân vừa nói, rất nhanh đã tìm ra một chút manh mối.
“Có phải khoảng thời gian này cô Tô sống không tốt lắm đúng không?”
“Đây chỉ là bắt đầu thôi, sau này cô sẽ càng thê thảm hơn.”
Gần đây cô ta gặp nhiều chuyện không thuận lợi, mẹ cô ta bị tuyên án, bị người ta quậy phá trên lễ đường, đã vậy còn lộ ra chuyện năm đó cô ta mưu hại Tô Ánh Nguyệt, tuy có đánh chết cũng không nhận nhưng danh tiếng của cô ta cũng đã tràn ngập nguy cơ… lẽ nào những chuyện này đều có liên quan đến Trần Minh Tân.
Nếu đúng là có liên quan đến Trần Minh Tân…
Tô Yến Nhi vừa nghĩ tới đó đã thấy ớn lạnh sống lưng.
Tô Ánh Nguyệt đi tới cửa phòng làm việc của Tô Thành, giơ tay gõ cửa.
“Vào đi.”
Bên trong rất nhanh đã truyền đến giọng nói của Tô Thành.
Tô Ánh Nguyệt đẩy cửa đi vào, phát hiện Tô Nguyên Minh cũng ở đây, ngoài ra còn có một người phụ nữ khác nữa.
Người phụ nữ đó trông rất ra dáng tiểu thư, tướng mạo khá trẻ trung, khí chất trên người cũng rất dịu dàng.
Cô ta thấy Tô Ánh Nguyệt bước vào thì mỉm cười thân thiện.
Tô Ánh Nguyệt thấy cô ta ngồi bên cạnh Tô Nguyên Minh, không xác định được cô ta có quan hệ gì với Tô Nguyên Minh, vì vậy chỉ có thể nhìn cô ta một cái, sau đó cũng chẳng có biểu hiện dư thừa nào.
“Ánh Nguyệt đến đây ngồi bên cạnh ông nội.”
Tô Thành nhìn Tô Tử Nguyệt, vẻ hiền từ.
Tô Ánh Nguyệt bất giác giơ tay ôm vai, cảm thấy Tô Thành dùng từ “hiền từ” này cũng không có vấn đề nhưng nếu như Tô Thành đối xử “hiền từ” với cô thì mới là có vấn đề.
Tuy trong lòng Tô Ánh Nguyệt nghĩ như thế, nhưng cô vẫn không làm mất mặt ông ta, bước tới.
“Ba có chuyện muốn nói với Ánh Nguyệt, hai đứa ra ngoài trước đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!