CHƯƠNG 183: CÔ NÊN CẢM ƠN VÌ SỰ HÀO PHÓNG CỦA ANH
Bùi Chính Thành thử nhiều lần muốn xóa tin nhắn kia, kết quả đều là thông báo “Xóa bỏ thất bại, thời gian gửi tin nhắn vượt quá hai phút.”
Bùi Chính Thành phát điên quay đầu gào to với kẻ cầm đầu: “Trần Minh Tân! Anh như vậy sẽ mất đi người bạn là tôi đó!”
“Tôi cảm thấy việc khẩn cấp bây giờ là cậu nên đến phòng tập thể hình rèn luyện một chút, nếu không đến lúc đó cô An sẽ cười nhạo dáng người của cậu không đẹp.”
Trần Minh Tân nói rõ ràng, sắc mặt hoàn toàn bình tĩnh giống như một người chưa từng uống rượu.
Mặc dù Trần Minh Tân càng nói càng khiến Bùi Chính Thành nóng ruột, nhưng anh ta thấy Trần Minh Tân nói rất có lý, không cách nào phản bác lại được.
Dù gì thì cũng chết, ít nhất cũng phải chết trong tư thế đẹp trai nhất!
Không quan tâm trong lòng Bùi Chính Thành đấu tranh mấy trăm hiệp, Trần Minh Tân cầm áo khoác đứng dậy đi ra ngoài.
Bùi Chính Thành nằm nghiêng trên sofa, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, luôn cảm thấy mình có thể nghĩ ra một cách thành công tránh né kiếp nạn này.
***
Trần Minh Tân ra khỏi phòng bao, vừa kéo cà vạt vừa đi đến phòng vệ sinh.
Đi đến chỗ rẽ thì thiếu chút nữa đụng phải người đối diện đi tới.
Trần Minh Tân phản ứng nhanh nhẹn nghiêng qua một bên, người đối diện kia lập tức nhào tới, ngã xuống mặt đất.
Nhìn kỹ thì là người quen.
Sau khi thấy người kia là Huỳnh Tiến Dương, Trần Minh Tân lạnh mặt muốn rời đi, lại không ngờ Huỳnh Tiến Dương run rẩy đứng lên kéo anh lại.
Trần Minh Tân chỉ nhìn anh ta một cái rồi rời mắt đi: “Buông tay.”
Sau khi đứng vững lại, Huỳnh Tiến Dương, híp mắt nhìn rõ người trước mắt, sau đó bật cười một tiếng: “Trần Minh Tân! Là anh…”
Trần Minh Tân lạnh lùng hất tay anh ta ra, chuẩn bị nghiêng người rời đi thì nghe thấy Huỳnh Tiến Dương vừa cười vừa nói: “Ngày mai tôi… sẽ… hủy bỏ hôn ước, sau đó tôi sẽ theo đuổi Ánh Nguyệt… Còn anh…”
Trần Minh Tân không cho anh ta có cơ hội nói câu tiếp theo.
Trần Minh Tân túm áo Huỳnh Tiến Dương, lên gối đá mạnh vào bụng anh ta. Huỳnh Tiến Dương đau đến nhăn nhó mặt mày, một câu cũng không thốt nên lời.
Trần Minh Tân nhìn dáng vẻ đau đớn của anh ta, sắc mặt lạnh lẽo: “Chỉ bằng anh?”
“Từ nhỏ Ánh Nguyệt đã… thích tôi…”
Huỳnh Tiến Dương chịu đựng cơn đau đớn ở lồng ngực, giọng nói dần vững vàng, thấy đáy mắt Trần Minh Tân dần hiện lên sự tàn ác, anh ta lộ vẻ đắc ý.
“Tôi hiểu rõ Ánh Nguyệt, mẹ cô ấy khó sinh mà chết nên cô ấy trời sinh sợ chuyện này, tôi không tin cô ấy sẽ đồng ý sinh con cho anh…”
Huỳnh Tiến Dương vốn cũng uống chút rượu, bây giờ lại tỉnh táo lạ thường.
Anh ta nhìn sắc mặt thay đổi của Trần Minh Tân, giống như hiểu ra điều gì, càng cười to hơn, nói với vẻ khinh thường: “Lúc trước tôi cũng đã nói, mặc kệ anh có tin hay không, đây cũng là sự thật.”
Huỳnh Tiến Dương càng nói càng tự tin, sắc mặt Trần Minh Tân thì đã u ám đến đáng sợ.
Trong hai mươi bảy năm cuộc đời của Trần Minh Tân gần như không gặp được ai xứng là đối thủ, anh cũng chưa từng xem Huỳnh Tiến Dương là đối thủ.
Chỉ là hôm đó vô tình nghe chuyện Huỳnh Tiến Dương muốn hủy bỏ hôn ước, lại đúng lúc gặp Huỳnh Tiến Dương.
Huỳnh Tiến Dương uống say nói linh tinh, Trần Minh Tân trực tiếp cho người ném anh ta ra ngoài, nhưng những lời đó lại bắt đầu lên men trong đầu anh.
——Ánh Nguyệt yêu tôi, cô ấy không yêu anh.
——Cô ấy sẽ không đồng ý sinh con cho anh.
——Cô ấy nhất định sẽ trở lại bên cạnh tôi.
Cầu hôn, hôn lễ, sinh con.
Ý tưởng thực hiện những chuyện này trong một thời gian ngắn lập tức xuất hiện trong đầu Trần Minh Tân.
Từ trước đến nay anh không phải là người lỗ mãng, sau khi nghe thấy Huỳnh Tiến Dương nói những lời này, anh giống như bị trúng tà, hết mua nhẫn, rồi trang trí phòng…
Anh muốn tạo một bầu không khí lãng mạn.
Anh cho rằng cảnh tượng như vậy sẽ khiến Tô Ánh Nguyệt vui vẻ, mỉm cười gật đầu, mọi người đều vui.
Mặc dù để chuyện này vào danh sách những việc quan trọng sẽ làm rối loạn kế hoạch đã định trước, nhưng anh tin mình có thể xử lý tốt.
Nhưng kết quả cuối cùng khiến anh bất ngờ.
Trần Minh Tân trước giờ chưa bao giờ tính sai, lần đầu tiên anh nghi ngờ bản thân mình.
Trần Minh Tân thất thần một lúc bỗng lấy lại tinh thần, nhìn Huỳnh Tiến Dương đang cười, trong lòng dần bình tĩnh lại.
Trần Minh Tân cười lạnh: “Sự thật?”
Anh nói xong thì vuốt phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi rồi xoay người rời đi.
Anh sẽ làm cho Huỳnh Tiến Dương biết cái gì mới là sự thật.
Huỳnh Tiến Dương nhìn bóng dáng của Trần Minh Tân, vẻ mặt lướt qua một tia nham hiểm.
Anh ta tự cho rằng, bản thân là Tô Ánh Nguyệt cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm, Trần Minh Tân sao có thể so sánh được. Cho nên anh ta rất tự tin về việc theo đuổi lại Tô Ánh Nguyệt.
***
Còn về Tô Ánh Nguyệt, cô và An Hạ vừa mới lên xe, An Hạ đã ôm điện thoại cười như nắc nẻ.
Tô Ánh Nguyệt báo địa chỉ cho tài xế rồi mới hỏi cô ấy: “Làm sao vậy?”
“Cậu xem cái tên Bùi Chính Thành kiêu căng kia phải múa thoát y ở quảng trường, chờ mấy ngà nữa đến lễ Giáng Sinh sẽ bắt anh ta đi, không biết có được lên trang đầu báo hay không…”
An Hạ nói xong lại ôm bụng cười.
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn tin nhắn của Bùi Chính Thành: “Chỉ cần cô nói cho tôi biết bây giờ cô đang làm gì thì tôi sẽ thực hiện lời mình đã nói.”
Nghe câu này giống như Bùi Chính Thành rất muốn biết An Hạ đang làm gì vậy, nhưng có vẻ không giống với tính cách của Bùi Chính Thành.
Với tính cách của anh ta thì sẽ phản bác lại An Hạ hoặc là làm ầm lên.
Giọng điệu này có điểm giống với Trần Minh Tân…
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến đây thì thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt buồn bã.
Tối hôm qua kết thúc khi nào, cô hoàn toàn quên mất, cũng không biết Trần Minh Tân đi lúc nào.
Chỉ nhớ rõ trước đó có tỉnh một lần, cảm thấy vô cùng khó chịu, sau lại ngủ thiếp đi, lúc nãy An Hạ thấy chai truyền dịch, chắc là anh gọi bác sĩ cho cô.
Cho dù anh xấu xa với cô như vậy nhưng cũng không quên gọi bác sĩ đến.
Cô nên cảm ơn vì sự bao dung của anh sao?
***
Tô Ánh Nguyệt và An Hạ mua rất nhiều đồ, bỏ đầy tủ lạnh.
An Hạ làm cơm tối, Tô Ánh Nguyệt chỉ phụ thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!