CHƯƠNG 182: THOÁT Y
Tuy nói Nam Sơn đứng chờ ở bên ngoài, nhưng nhà chung cư thông các phòng, người khác ở nhà khách vẫn có thể nghe được tiếng của bác sĩ.
Nhưng cụ thể bác sĩ nói gì thì anh ta nghe không rõ.
***
Tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức Tô Ánh Nguyệt.
Cô ngồi dậy khỏi giường, rồi đầu váng mắt hoa đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, An Hạ xuất hiện trong tầm mắt, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Tô Ánh Nguyệt xoa ấn đường, nhìn mọi thứ rõ ràng hơn, gọi cô ấy một tiếng: “An Hạ?”
An Hạ thấy sắc mặt của cô không khỏe lắm, vội vàng hỏi: “Ánh Nguyệt, cậu sao vậy? Sao sắc mặt kém thế?”
“Không sao…” Tô Ánh Nguyệt bỗng hơi tỉnh táo, cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, suy nghĩ một lát mới nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt thay đổi, nghiêng người cho An Hạ đi vào, nói sang chuyện khác: “Hôm nay cậu không đi làm sao?”
“Làm cái gì mà làm, hôm nay là thứ bảy!” An Hạ tức giận mắng cô một câu.
An Hạ đi vào, quệt thử một đường trên bàn, ngón tay dính một lớp bụi.
Cô đưa ngón tay đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Tối hôm qua cậu ở đây sao? Cậu nhìn đi, bụi quá.”
Căn hộ đã lâu không ở đương nhiên là có bụi rồi.
Tối hôm qua… không có thời gian quét dọn.
An Hạ thấy Tô Ánh Nguyệt không nói gì, cau mày nói: “Cậu lại cãi nhau với boss Trần à? Gọi điện thoại cho cậu cũng không nghe, không biết nhà boss Trần ở đâu nên tớ tới thử đây xem sao, không ngờ đúng là cậu ở đây thật.”
An Hạ nói xong thì tiếp tục đi sâu vào trong, Tô Ánh Nguyệt đi theo sau thấp giọng nói: “Điện thoại tớ sập nguồn.”
An Hạ cảm thấy tâm trạng Tô Ánh Nguyệt vô cùng sa sút, vốn muốn hỏi đò nhưng lại không nói ra được, bèn quay đi tìm khăn lau dọn phòng cho cô.
An Hạ thấy trong thùng rác có chai truyền nước biển, quay đầu nhìn cô: “Cậu bị ốm à?”
“Bây giờ khỏe hơn nhiều rồi.” Tô Ánh Nguyệt đi tới, nhìn thấy chai truyền dịch trong thùng rác cũng hơi sững sờ.
An Hạ thấy vẻ mặt cô không tốt, nhưng tinh thần không tệ lắm nên không hỏi nữa, vừa vắt khăn mặt, vừa hỏi Tô Ánh Nguyệt: “Cậu vẫn chưa ăn cơm phải không?”
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, cũng tìm khăn muốn phụ cô ấy lau dọn.
Kết quả Tô Ánh Nguyệt vừa cầm khăn thì đã bị An Hạ trừng mắt một cái: “Cậu đã như vậy thì ngồi yên một chỗ. Tớ gọi thức ăn ngoài cho cậu ăn trước, ăn xong thì ngủ một giấc, tối tớ nấu cơm cho.”
“Cơm tối? Bây giờ là mấy giờ?” Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn An Hạ, cô vẫn nghĩ bây giờ là buổi sáng.
“Hai giờ chiều.” An Hạ giơ đồng hồ ở cổ tay đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt ngẩn người, không nói gì nữa, chờ An Hạ gọi thức ăn cho cô thì ngoan ngoãn ăn hết.
Sau khi ăn xong, cô lại quay về giường ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại thì thấy An Hạ đã giúp cô dọn dẹp sạch sẽ, đang chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ ăn.
An Hạ thấy Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại, nói: “Vậy cùng đi đi.”
“Ừm.” Sau khi ngủ một giấc thì tinh thần cô tốt hơn nhiều.
Hai người chuẩn bị một chút rồi ra ngoài.
An Hạ đi phía trước, vừa đi vừa xem điện thoại.
Cô ấy đang xem bảng tin, phát hiện có thông báo tin nhắn mới.
Mở ra xem, chính là cái tên “Anh Bạch vô địch vũ trụ” gửi tin nhắn cho mình.
Anh Bạch vô địch vũ trụ: Sao rồi? Tìm được Tô Ánh Nguyệt chưa?
Cô An có chút đáng yêu: Tìm được rồi.
Anh Bạch vô địch vũ trụ: Thế à, vậy bây giờ cô đang làm gì?
An Hạ trừng mắt nhìn, đúng lúc Tô Ánh Nguyệt ở phía sau gọi, cô ấy cũng chỉ trả lời một câu: Ha ha, đừng nghĩ có thể chuyển chủ đề, là ai nói nếu tôi tìm được cậu ấy thì anh sẽ múa thoát y với các bác gái ở quảng trường hả?
“Đang làm gì vậy?” Tô Ánh Nguyệt đi tới thấy vẻ mặt hung dữ của An Hạ.
An Hạ buồn cười: “Chính là tên ngốc Bùi Chính Thành, anh ta nói nếu hôm nay tớ có thể tìm được cậu thì anh ta sẽ múa thoát y ở quảng trường!”
An Hạ cố ý nhấn mạnh ba chữ “Múa thoát y”, nhưng sự chú ý của Tô Ánh Nguyệt không phải ở chuyện này: “Bùi Chính Thành? Cậu và anh ta thường liên lạc với nhau sao?”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, ồ, còn kết bạn facebook nữa.
Xem ra còn có cả số điện thoại nữa rồi.
An Hạ chớp mắt, giống như đứa bé bị nắm thóp, nghiêm túc nói: “Là anh ta kết bạn với tớ trước.”
“À…”
Tô Ánh Nguyệt cười sâu xa: “Thật ra cậu có thể từ chối mà.”
An Hạ lúng túng: “Tớ không biết là anh ta…”
“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu, chỉ cười mà không nói.
An Hạ bỗng cảm thấy mặt nóng dần lên, không đúng, rõ ràng là Bùi Chính Thành muốn kết bạn facebook với cô trước mà.
***
Trong câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, Trần Minh Tân vừa cùng Bùi Chính Thành dự xong một bữa tiệc.
Đợi mọi người đi hết, anh mới ngả lưng ra sau ghế, sắc mặt mệt mỏi, tay day day ấn đường, dường như rất mệt.
Anh uống không ít rượu, nhưng không say.
Bùi Chính Thành ở bên cạnh nghịch điện thoại, cũng không biết đang làm cái gì, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Hai phút sau, Bùi Chính Thành đưa điện thoại tới trước mặt Trần Minh Tân: “Anh Trần, giao cho anh nhiệm vụ múa thoát y ở quảng trường.”
“Quà đáp lễ, tôi cũng có thể giao hạng mục này cho cậu.” Trần Minh Tân không quay đầu lại, nói một câu mà đã đánh bại Bùi Chính Thành rồi.
“Anh nhìn đi, cũng chỉ vì để An Hạ đi tìm Tô Ánh Nguyệt thôi, sao việc gì anh phải làm chuyện phiền phức như vậy, hại tôi phải múa thoát y ở quảng trường nữa.”
Danh dự cả đời anh, nhưng làm sao bây giờ, sau này giá thị trường của anh chắc chắn sẽ giảm mạnh.
Nhưng nếu không đi thì không còn mặt mũi nào.
“Đưa tôi xem.” Trần Minh Tân cũng mặc kệ anh ta có múa thoát y gì đó hay không, chỉ cần đưa điện thoại cho anh là được.
Anh Bạch vô địch vũ trụ: Sao rồi? Tìm được Tô Ánh Nguyệt chưa?
Cô An có chút đáng yêu: Tìm được rồi.
Anh Bạch vô địch vũ trụ: A, vậy bây giờ cô đang làm gì?
Cô An có chút đáng yêu: Anh quản tôi đang làm gì, ha ha, đừng nghĩ có thể chuyển chủ đề, là ai nói nếu tôi tìm được cậu ấy thì anh sẽ múa thoát y với các bác gái ở quảng trường?
Sau đó không có hồi đáp lại.
Trần Minh Tân híp mắt nhì, gõ bàn phím hai, ba cái, gửi một tin nhắn đi ra.
Bùi Chính Thành chú ý tới động tác của anh, giật mình một cái: “ Anh đã gửi cái gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!