CHƯƠNG 159: VỢ CÓ THỂ THAY NGƯỜI
Thấy dáng người Hồng Trường Sinh cao lớn, trên cổ còn có hình xăm, lại có vẻ ngoài hung ác, chắc không phải dạng người hiền lành gì…
Thôi kệ, cô cứ rời khỏi đây trước đã.
Tô Ánh Nguyệt ra khỏi trong phòng tắm. Khi cô còn cách cửa có hai bước lại chợt nghe “rầm” một tiếng, cánh cửa đã bị người từ bên ngoài đạp ra.
Bóng dáng cao lớn của Trần Minh Tân xuất hiện ở cửa với gương mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu nhìn thẳng tới trên người Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt trố mắt nhìn Trần Minh Tân đột nhiên xuất hiện, ngây người mở miệng hỏi: “Sao… anh lại tới đây?”
Trong lòng cô vẫn luôn hoảng hốt, giờ phút này nhìn thấy Trần Minh Tân mới chợt bình tĩnh lại.
Trần Minh Tân chú ý thấy cô nhếch nhác, tóc ướt hết nửa, quần áo thì xộc xệch, anh không xác định được Hồng Trường Sinh rốt cuộc đã làm được gì hay chưa.
Vào giây phút khi nhìn thấy cô, nắm tay anh thả xuôi bên người siết chặt lại. Lát sau anh mới hỏi cô: “Không phải tôi đã bảo em về nhà sao? Em ở đây làm gì?”
Anh vừa dứt lời, mới phát hiện giọng mình khàn khàn.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc ngây người một lát mới lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt anh trắng bệch thì đột nhiên hiểu ra được điều gì. Cô bước tới và nhào thẳng vào trong lòng anh.
Cô oán trách gọi anh một tiếng lại chẳng khác nào đang làm nũng: “Trần Minh Tân.”
Cô nhào tới hơi mạnh nên Trần Minh Tân phải lùi lại một bước nhỏ mới có thể đứng vững được, anh giơ tay ôm chặt lấy cô.
Một tay anh ôm lấy thắt lưng của cô, một tay khác chạm vào mái tóc ướt hết nửa của cô, trong lòng thấy lạnh giá, giọng nói có phần không yên, nhưng có thể nghe ra được là anh đang cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh: “Em không sao chứ…”
Giọng anh không lớn, không giống như đang hỏi Tô Ánh Nguyệt mà trái lại như đang an ủi bản thân anh.
Chắc không có chuyện gì đâu.
Cho dù trông cô có vẻ rất chật vật, nhưng vẻ mặt cô lại bình thường.
Chỉ có điều từ trước tới nay Tô Ánh Nguyệt dường như không thường làm nũng với anh như vậy.
Nghĩ thế, cơ thể Trần Minh Tân càng thêm cứng đờ, cánh tay ôm Tô Ánh Nguyệt càng chặt hơn.
Tô Ánh Nguyệt bị anh ôm có hơi đau nhưng không muốn nói cho anh biết.
Cho dù chỉ mới có một ngày ngắn ngủi, nhưng cô cảm giác dài như đã qua một thế kỷ vậy, anh cuối cùng đã bằng lòng ôm cô rồi…
Một lát sau, Trần Minh Tân lên tiếng nói: “Chúng ta về nhà đi.”
Tô Ánh Nguyệt nghe anh nói thế mới từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, đang muốn nói gì đó thì lại nghe trong phòng tắm có tiếng động.
Trần Minh Tân híp mắt lại. Vừa rồi anh mải tập trung chú ý tới trên người Tô Ánh Nguyệt, suýt nữa quên mất còn có Hồng Trường Sinh.
Tô Ánh Nguyệt cũng nghe thấy tiếng động này vang lên, mới nhớ tới Hồng Trường Sinh còn bị cô trói ở trong phòng tắm.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng chui ra khỏi vòng tay của Trần Minh Tân, chớp chớp mắt nhìn anh: “Trong phòng tắm có người…”
Thấy vẻ mặt Trần Minh Tân biến đổi, cô khẽ nói: “Tôi trói hắn ở trong đó, tôi…”
Trần Minh Tân hỏi với vẻ không xác định: “Em nói gì?”
“Chính là ‘ngài Hồng’ gì đó, tôi đánh hắn hôn mê rồi nhốt ở trong phòng tắm.” Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy cảm xúc trên mặt Trần Minh Tân đột nhiên trở nên thoải mái, giống như bầu trời quang đãng sau cơn mưa thì trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Dẫn tôi đi xem.” Giọng nói của Trần Minh Tân đã ổn định lại, rũ mắt nhìn cô.
“Ừ.”
Tô Ánh Nguyệt đáp một tiếng, sau đó lén lút nắm lấy tay Trần Minh Tân rồi kéo anh đi tới phòng tắm.
Trần Minh Tân đi theo cô về phía phòng tắm, giả vờ như không phát hiện ra động tác nhỏ của cô.
Khi anh đi tới cửa phòng tắm, nhìn thấy cơ thể cao lớn của Hồng Trường Sinh nằm trên mặt đất, bị trói đến chẳng ra hình dáng gì, anh nhướng mày với vẻ mặt cực kỳ hung ác.
Dám có ý xấu với người phụ nữ của anh.
Hồng Trường Sinh, những ngày bình yên của anh hết rồi.
Tô Ánh Nguyệt thấy Trần Minh Tân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hồng Trường Sinh lại không biết anh đang suy nghĩ gì. Trong phút chốc, cô đã bị Trần Minh Tân kéo ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt không hỏi anh muốn dẫn cô đi đâu. Bây giờ cô có cảm giác đặc biệt kỳ lạ, chỉ cần Trần Minh Tân dẫn cô đi, bất kể đi tới chỗ nào cũng được.
Cho dù có tới đâu, cô cũng không sợ.
Trần Minh Tân dẫn cô đi thẳng ra khỏi câu lạc bộ, lái xe về nhà.
…
Có lẽ bởi vì bây giờ xác định mình được an toàn, cho nên Tô Ánh Nguyệt vừa vào trong xe đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ.
Trước đó cô giằng co một hồi đã tốn rất nhiều sức lực.
Khi xe đến cửa biệt thự, Trần Minh Tân gọi cô: “Xuống xe.”
Anh nói dứt lời lại không thấy người bên cạnh có phản ứng gì.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn mới phát hiện ra cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Cô nghiêng đầu, mắt khép hờ, hàng lông mi thật dài tạo thành một bóng mờ, thoạt nhìn vô cùng điềm tĩnh.
Điềm tĩnh à?
Trần Minh Tân nhíu mày, cô rất giỏi giày vò anh, anh ngược lại không nhìn ra được cô có chỗ nào điềm tĩnh cả.
Cuối cùng, vẫn là anh bế Tô Ánh Nguyệt vào biệt thự.
Anh bế cô trở lại phòng ngủ, đặt cô lên trên giường. Giờ phút này, anh mới có cảm giác yên tâm.
Thật may là không có xảy ra việc gì.
Nếu không, người anh không thể tha thứ nhất vẫn là bản thân mình.
Tại sao anh phải thăm dò sự kiên trì của cô chứ?
Cô là người thích cậy mạnh nhưng trong xương cốt vẫn chỉ là một cô nhóc, sao anh lại muốn tranh cãi với cô nhiều như vậy làm gì?
Cô ở bên cạnh anh thì sẽ không chạy được nữa.
Trần Minh Tân trầm ngâm nhìn cô vài giây rồi cúi xuống hôn cô.
Anh quyến luyến, giày vò trên môi cô nhiều lần, qua một lúc sau mới lưu luyến rời ra.
Sau khi anh lùi lại mới phát hiện đôi mắt sáng long lanh của Tô Ánh Nguyệt đang mở to, nhìn anh không chớp.
Gương mặt Trần Minh Tân luôn giữ bình tĩnh chợt sốc.
Nhưng anh đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường, ngoảnh đầu đi: “Em tỉnh lại rồi thì dậy tắm đi, mùi thối quá.”
Tô Ánh Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, lầm bầm nói: “Anh chê thối, còn không phải vẫn hôn à…”
“Tô Ánh Nguyệt.” Trần Minh Tân nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn cô: “Về sau em còn đi uống rượu nữa, tôi sẽ đánh gãy chân của em!”
“Anh đánh gãy chân tôi, tôi vẫn là người của anh, nửa đời sau ăn uống vệ sinh đều do anh lo hết.”
Ôi, thật sự không thể đi, bây giờ có ai tới cầu xin cô đi uống, cô cũng không dám uống nữa đâu.
Trần Minh Tân không ngờ cô giỏi ngụy biện như thế, nhướng mày nhìn cô: “Tôi dựa vào đâu mà giữ lại một người phụ nữ bị gãy chân chứ?”
“Chỉ dựa vào người phụ nữ bị gãy chân là vợ của anh.”
“Vợ có thể thay người.”
“…” Tô Ánh Nguyệt nhất thời cạn lời, không biết nên nói gì.
Trần Minh Tân thỏa mãn khi nhìn thấy cô nghẹn lời không nói được nữa, anh đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa còn không quên quay đầu nhắc nhở cô: “Tắm đi.”
“Hừ!” Tô Ánh Nguyệt khẽ hừ lạnh một tiếng rồi quay ngoắt đầu sang một bên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!