CHƯƠNG 796: KHÔNG XUỐNG THÌ EM ĐI ĐẤY
Buổi tối, Bùi Dục Ngôn trở lại nhà họ Bùi, khi đi qua cổng nhà họ Lục, anh ta gặp phải mẹ Lục đang đi ra đổ rác.
Anh ta dừng lại, gọi một tiếng: “Dì Lục.”
Mẹ Lục ngoảng đầu lại, nhìn thấy người đứng đó là Bùi Dục Ngôn, bà ta nở nụ cười: “Là Dục Ngôn à? Gần đây bận ư? Cảm thấy đã lâu lắm rồi không nhìn thấy cháu.”
“Gần đây cháu hơi bận.” Bùi Dục Ngôn khẽ gật đầu, lại giống như nghĩ đến gì đó, anh ta nhìn thoáng qua mẹ Lục, giống như hơi lơ đãng hỏi: “Thanh Du đâu dì?”
Mẹ Lục cũng không nghĩ nhiều, cười híp mắt nói: “Con bé hả? Nó không có ở nhà, đi tìm bạn chơi rồi, phải khá muộn mới về.”
Bùi Dục Ngôn nghe vậy, khẽ cau mày, giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, cũng đã tám giờ rồi mà còn chưa về.
Có phải đi hẹn hò cùng tên nhóc con Tịch Nhất rồi hay không?
Bùi Dục Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, cơn tức giận trong lòng anh ta lại bắt đầu rục rịch bốc lên.
Nhưng vẫn còn người lớn ở đây, anh ta sẽ không thể hiện ra ngoài.
Trở lại nhà họ Bùi, sắc mặt của anh ta mới lạnh xuống.
Anh ta tiện tay cởi áo khoác ném lên ghế sofa, lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện cho Lục Thanh Du.
Đột nhiên, nhớ lại những lời mà Lục Thanh Du nói ở bên trong phòng bao của nhà hàng lúc sáng, sắc mặt của anh ta đột nhiên trầm xuống.
Nếu như cô đã không muốn anh quan tâm, vậy thì anh còn lo chuyện bao đồng nhiều như vậy làm gì cơ chứ?
Anh ném điện thoại lên bàn trà, cả người lười biếng dựa vào ghế sofa, hơi mơ màng.
Chỉ một lát sau, Bùi Diệp Kỳ huýt sáo, đi từ ngoài vào.
Tâm trạng của Bùi Dục Ngôn không tốt, nhìn cái gì cũng không thấy thuận mắt.
Bùi Diệp Kỳ treo áo khoác trên cánh tay, bước chân nhẹ nhàng, hiển nhiên tâm trạng đang rất vui vẻ.
Anh ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bùi Dục Ngôn đang u ám mặt mày ngồi trên ghế sofa, anh ta hơi thu lại thần sắc, gọi một tiếng: “Anh cả.”
Bùi Dục Ngôn liếc nhìn anh ta, khẽ ngẩng đầu, coi như đáp lại.
Bùi Diệp Kỳ cũng không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên đi đến ngồi xuống bên cạnh Bùi Dục Ngôn, lời nói chứa đựng quan tâm: “Anh làm sao thế?”
“Không sao.” Anh ta cũng không thể nói, bản thân bị cô nhóc Lục Thanh Du làm cho tức điên rồi.
Nhưng anh ta nghĩ một chút, vẫn hỏi: “Em quen Tịch Nhất không?”
“Cậu ta hả?” Bùi Diệp Kỳ suy tư một chút, rồi nói: “Từng nghe qua, con người cũng không tồi.”
Bùi Dục Ngôn hít sâu một hơi, nói: “Em đi lên nghỉ ngơi đi.”
Anh ta không muốn nói chuyện với Bùi Diệp Kỳ một chút nào.
Chuyện xem mắt của Lục Thanh Du và Tịch Nhất , Bùi Diệp Kỳ cũng đã nghe qua một chút, lại quay sang nhìn bộ dạng của Bùi Dục Ngôn, mơ hồ đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Diệp Kỳ đứng lên, giống như lơ đãng hỏi: “Nghe nói cậu ta đã đi xem mắt với Thanh Du rồi thì phải? Cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, họ…”
Anh ta còn chưa nói hết câu, Bùi Dục Ngôn đã đứng dậy đi lên tầng.
Bùi Diệp Kỳ nhìn theo bóng lưng của Bùi Dục Ngôn, khẽ lắc đầu.
Cũng là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi đầu rồi, chuyện gì cũng rất tỉnh táo, làm sao mà cứ đến chuyện tình cảm lại ngốc nghếch như vậy chứ?
…
Liên tiếp hai tuần, Lục Thanh Du cũng không hề gặp mặt Bùi Dục Ngôn.
Ngược lại trong khoảng thời gian này, cô ấy đã gặp Tịch Nhất mấy lần, hai người cũng cùng nhau đi ăn cơm mấy lần rồi.
Mặc dù tuổi của hai người hơn kém nhau một chút, nhưng cũng không có sự khác biệt gì cả. Tính cách của Tịch Nhất vừa dịu dàng, nhẹ nhàng, cũng rất học cao biết rộng. Thật ra, Lục Thanh Du rất thích người như anh ta.
Ở cùng với anh ta rất thoải mái.
Cho dù cuối cùng hai người vẫn không có cách nào ở bên nhau, thì thành bạn bè cũng rất tốt.
Hôm nay, Trình Giai Kỳ về nhà thăm ba mẹ cô ta, để Lục Thanh Du ở nhà một mình.
Nửa đêm, cô ấy nhận được điện thoại của Bùi Dục Ngôn.
“Anh cả?” Sau khi cô ấy gọi một tiếng, híp mắt rồi liếc nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, xác định đích thực là số điện thoại của Bùi Dục Ngôn, cô ấy mời ngồi dậy, nửa người dựa vào đầu giường: “Có chuyện gì sao?”
Hai giờ đêm rồi, anh gọi điện thoại cho cô làm gì chứ?
Ngày mai cô còn phải đi làm nữa đấy được không!
“Xuống dưới.” Giọng nói của Bùi Dục Ngôn vừa nghe đã thấy hơi kỳ lạ, tốc độ nói hơi chậm, không cứng rắn, lãnh đạm như ngày thường.
Lục Thanh Du lập tức tỉnh táo: “Anh ở dưới nhà em à?”
Không kịp nhiều lời, cô ấy vớ lấy áo khoác, chạy xuống nhà.
Dưới ánh đèn đường, trước cổng chung cư vắng lặng, dễ dàng thấy chiếc xe Jeep của Bùi Dục Ngôn đang dừng ở đó.
Cô đi thẳng đến chỗ ghế lái phụ, kéo cửa xe ra, nhìn rõ người ngồi bên trong thật sự là Bùi Dục Ngôn, cô mới kinh ngạc nói: “Anh làm sao thế? Nửa đêm nửa hôm ở đây làm gì?”
Ánh đèn chiếu rọi từ bên ngoài cửa xe vào, nửa mặt của Bùi Dục Ngôn ẩn trong bóng tối, cả người hiện ra u ám, lúc này, Lục Thanh Du mới ngửi thấy một chút mùi rượu.
“Anh uống rượu đấy à?” Cô nói xong thì nhấc chân bước lên xe, ngồi xuống chỗ ghế lái phụ.
Bùi Dục Ngôn nhìn chằm chằm cô, nhìn kỹ một hồi, giọng nói hơi khàn: “Uống một chút.”
Tốc độ nói chuyện chậm như vậy, lại còn có mùi rượu nồng như thế này, nửa đêm nửa hôm lái xe đến tìm cô, anh nói chỉ uống một chút, cô có điên mới tin.
Lục Thanh Du thở dài: “Anh xuống xe trước đi.”
Bùi Dục Ngôn lắc đầu, ánh mắt hơi đờ đẫn: “Không xuống.”
“Không xuống xe thì em đi đấy?” Lục Thanh Du giả bộ muốn xuống xe rời đi.
Bùi Dục Ngôn giữ cô lại: “Đừng đi.”
Lúc này đã là mùa động, thời tiết càng ngày càng lạnh lẽo hơn, nhiệt độ biên ngoài cũng thấp đến mức dọa người.
Lục Thanh Du khẽ kéo áo của mình: “Có chuyện gì thì lên nhà rồi nói, ở đây lạnh lắm.”
Thời tiết lạnh như thế này, lại còn là ban đêm, Bùi Dục Ngôn còn uống rượu, cho dù nói như thế nào, Lục Thanh Du cũng không yên tâm để anh lái xe trở về một mình được.
Trái lại, Bùi Dục Ngôn không hề nhiều lời, khẽ gật đầu, ngoan ngoãn được Lục Thanh Du đưa lên nhà.
Anh ta vừa vào phòng thì bắt đầu nhìn đông nhìn tây, đánh giá xung quanh.
Trước đây, Bùi Dục Ngôn đã từng đưa Lục Thanh Du về nhà mấy lần, cũng biết cô ở đây nhưng lại chưa từng lên nhà nhìn.
Anh đánh giá qua một hồi, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Lục Thanh Du đang rót nước cho anh, nói: “Phòng này không ổn, hơi nhỏ.”
Lục Thanh Du nhìn anh một cách kỳ lạ: “Mặc dù không bằng ở nhà, nhưng em và Giai Kỳ hai người cùng ở đây, em vẫn cảm thấy hơi lớn.”
Nói xong, cô đưa cốc nước trong tay cho Bùi Dục Ngôn: “Uống nước đi.”
Bùi Dục Ngôn nhận lấy cốc nước, dán mắt nhìn nước trong cốc một hồi, sau đó mới từ từ uống.
Lục Thanh Du thầm nghĩ, anh đã uống bao nhiêu rượu vậy chứ?
Khả năng uống rượu của Bùi Dục Ngôn rất tốt, bởi vì trước đây hàng năm, khi ra ngoài làm nhiệm vụ hai đi dã ngoại, họ sẽ uống rượu mạnh để sưởi ấm, cho nên khả năng uống rượu cũng dần dần được rèn luyện.
Trong ký ức của Lục Thanh Du, dường như cũng có ký ức anh quá chén, khi uống nhiều, anh sẽ có phản ứng chậm chạp, sau đó đặc biệt… ngoan.
Về phần chi tiết cụ thể, dù sao cô cũng không nhớ quá rõ.
Bùi Dục Ngôn uống xong, đưa cốc nước cho Lục Thanh Du, ý bảo cô nhìn đi, anh đã uống hết rồi.