CHƯƠNG 639: CÒN CON ĐƯỜNG SỐNG KHÔNG?
Tô Ánh Nguyệt bước vào thang máy, khẽ dựa lên vách thang máy, đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương của mình.
Cô để tâm trạng của mình ổn định lại, suy nghĩ đến những lời lúc nãy Lâm Tố Nghi đã nói.
Đến cùng là Lâm Tố Nghi và Lục Thời Sơ có ở cùng với nhau hay không, mặc dù là trong lòng của cô nghi hoặc, nhưng mà cô biết chuyện đó không liên quan gì đến cô.
Nếu như hai người bọn họ thật lòng ở bên nhau, vậy thì đương nhiên cô sẽ chúc phúc, nói như thế nào thì cô vẫn hy vọng Lục Thời Sơ có thể sống tốt một chút, cô không hề muốn nhìn thấy ngày mà Lục Thời Sơ và Trần Minh Tân giằng co với nhau.
Mà cái cô để ý chính là một chuyện khác mà Lâm Tố Nghi đã nói.
Lâm Tố Nghi nói, trước đó lúc Lục Thời Sơ bị Trần Minh Tân bắt, cô đã lén lút báo tin cho Lâm Tố Nghi.
Cô cũng không có làm chuyện như vậy, lúc đó mặc dù cô rất muốn kêu Trần Minh Tân thả Lục Thời Sơ ra, nhưng mà không làm ra chuyện như báo với Lâm Tố Nghi.
Đã báo cho Lâm Tố Nghi biết rồi, không thể nghi ngờ gì chính là để cho Lâm Hào Kiệt cũng biết.
Cô làm như vậy, chính là đang phản bội Trần Minh Tân.
Cho nên, cô sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhưng mà liên hệ với vài lời nói trước đó của Trần Minh Tân cùng với câu nói lúc nãy của Lâm Tố Nghi cô bán được chắc chắn là có người mượn tên của cô để thông báo cho Lâm Tố Nghi.
Đây chắc có lẽ là lý do mà bọn người Lâm Hào Kiệt đột nhiên xuất hiện vào ngày hôm đó.
Trần Minh Tân bị thương phải vào bệnh viện, cô bị Cố Hàm Yên bắt, được Lục Thời Sơ cứu, nhưng đúng lúc gặp phải Trần Minh Tân ở cửa khách sạn.
Anh không chịu nghe giải thích liền hiểu lầm cô, sau khi trở về, tình huống của anh càng nghiêm trọng hơn, sau đó liền bắt cóc Lục Thời Sơ…
Tiếp theo lại có người lấy danh nghĩa của cô để báo cho Lâm Tố Nghi, để Lâm Hào Kiệt tìm được Lục Thời Sơ, Trần Minh Tân lại hiểu lầm cô một lần nữa.
Có điều là lúc đó Trần Minh Tân đang phát bệnh, tin tưởng một mình mình, lòng nghi ngờ quá lớn, không tin cô thì cũng có thể lý giải được.
Hơn nữa dường như là ở trong lòng của Trần Minh Tân vẫn cho rằng mối quan hệ của cô và Lục Thời Sơ không hề đơn giản, mà điểm này cũng đã khiến cho sự tin tưởng của Trần Minh Tân đối với cô giảm đi một ít.
Tất cả những chuyện này đều biểu thị ở phía sau có một người muốn khiến cho cô và Trần Minh Tân hiểu lầm sâu sắc, tốt nhất là có thể đến tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Mục đích của người này là cái gì đây?
Chia rẽ… bọn họ?
Đột nhiên Tô Ánh Nguyệt lại nhớ đến lúc mà cô đi gặp Cố Hàm Yên, cô ta đã nói một câu “xem ra gần đây cô sống không tệ”.
Giọng nói của cô ta tựa như là cảm thấy Tô Ánh Nguyệt phải sống không tốt mới được.
Chẳng lẽ mấy chuyện này là do Cố Hàm Yên làm?
Nhưng mà cô ta làm những chuyện này thì được cái gì chứ, lẽ nào bây giờ cô ta đối với Trần Minh Tân vẫn còn tình cảm chưa dứt?
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, cũng không nhất định phải là như vậy.
Cố Hàm Yên hận cô và Trần Minh Tân như vậy, có lẽ chỉ là đơn thuần muốn hai người bọn họ sống không quá thoải mái mà thôi.
“Đinh…”
Âm thanh cửa thang máy mở ra truyền đến, Tô Ánh Nguyệt mới nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Hóa ra là đã đến tầng lầu phòng làm việc của Trần Minh Tân.
Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, mang theo vẻ mặt bình thường đi vào phòng làm việc của Trần Minh Tân.
Lúc cô đi vào, Trần Minh Tân đang vùi đầu vào công việc, nghe thấy tiếng mở cửa, cực kỳ cảnh giác nhìn qua, thấy là Tô Ánh Nguyệt, đầu tiên là nét mặt của anh buông lỏng, sau đó khẽ nhíu mày.
“Anh sao vậy?” Tô Ánh Nguyệt chú ý đến nét mặt nhỏ xíu của anh, đi qua đặt đồ ở trong tay lên bàn làm việc, lên tiếng hỏi: “Anh sao vậy?”
“Hôm nay em chậm hai mươi phút so với ngày bình thường.” Trần Minh Tân giơ đồng hồ lên đưa đến trước mặt của cô, ra hiệu cô xem thời gian.
Tô Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc.
Trước nay cô vẫn không tính toán thời gian, cho nên cũng không biết bình thường mình đến đây là lúc mấy giờ.
“Có hả?” Tô Ánh Nguyệt cười nhạt một tiếng, liền xoay người lấy đồ ở trong hộp giữ ấm ra đặt ở trên bàn làm việc.
Tô Ánh Nguyệt múc một chén canh đưa đến trước mặt của anh: “Uống canh trước đi.”
Dạ dày của Trần Minh Tân không tốt, cô cũng đã nuôi thói quen nấu canh.
Trần Minh Tân không nói một lời mà bưng lên uống một ngụm, phát hiện cũng không nóng như bình thường.
Anh biết là bình thường Tô Ánh Nguyệt đến đây cũng không chú ý thời gian, nhưng mà là người thì sẽ quen thuộc, cho dù cô không tính thời gian đi nữa thì cũng sẽ dưỡng thành thói quen.
Lúc nào cô về nhà, nấu cơm tốn thời gian bao lâu, sau đó trở lại trước cửa công ty phải chuẩn bị hết bao nhiêu thời gian, những chuyện này đã làm nhiều rồi, nó sẽ trở thành một loại tập quán.
Trần Minh Tân cũng chú ý đến thời gian cô mang cơm tối đến công ty cho anh, thời gian mỗi ngày chênh lệch nhiều nhất cũng không vượt qua năm phút.
Hôm nay cô đã đến trễ hai mươi phút, độ nóng cũng không nóng như bình thường, anh có thể khẳng định trước khi cô đến phòng làm việc của anh thì chắc chắn đã gặp chuyện gì đó, hoặc là người nào đó.
Anh giương mắt nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, phát hiện vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, không có chỗ nào không đúng.
Anh hơi nhíu mày, cũng không nói nhiều.
…
Cuối tuần.
Trần Minh Tân đến công ty tăng ca, Tô Ánh Nguyệt cũng muốn đi theo, thế nhưng bị Trần Minh Tân từ chối.
“Không có việc gì thì tìm Nam Kha đi dạo phố đi.”
Anh vứt xuống một câu nói như vậy rồi thuận tiện đẩy Tô Ánh Nguyệt vào trong nhà.
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi: “Nếu như em đi dạo phố thì trưa nay không có ai mang cơm đến cho anh, bữa tối cũng không có.”
Trần Minh Tân đi tới cửa, nghe thấy tiếng nói thì quay đầu nhìn cô: “Nếu như anh thật sự muốn ăn cơm trong nhà làm, sẽ có người giúp việc mang đến cho anh.”
“Nhưng mà đây không phải là do em làm.” Tô Ánh Nguyệt cọ đến trước mặt anh, còn muốn tranh thủ cho mình một chút.
Trần Minh Tân thấp giọng nở nụ cười, sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt có chút quẫn bách.
Anh cúi đầu xuống hôn lên trán của Tô Ánh Nguyệt một cái, cười nói: “Vậy có thể làm sao bây giờ, anh không thể làm gì khác hơn là chịu khó ăn cơm của người giúp việc làm. Yên tâm đi chơi đi, anh sẽ xong việc rất sớm thôi.”
Giọng nói của anh êm tai cực kỳ, ý cười trên mặt càng sâu hơn, xem ra tâm trạng rất tốt.
Tô Ánh Nguyệt cũng bị lây nhiễm mà cười theo: “Thôi được rồi.”
Trần Minh Tân lại sờ lên đỉnh đầu của cô, sau khi xoay người đi ra ngoài, nụ cười trên mặt của anh cũng biến mất theo, thay vào đó là sự nghiêm túc và căng cứng.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh đi xa, lúc này mới quay người đi về phòng.
Trần Minh Tân kêu cô đi dạo phố, cô cũng không có hứng thú đó.
Ngược lại là cô có chút hứng thú muốn gặp Cố Hàm Yên.
Mặc dù là có một số chi tiết nhỏ không liên kết được với nhau, nhưng những chuyện trước kia tám chín phần mười là do Cố Hàm Yên làm.
Thật sự cho rằng cô với Trần Minh Tân là mấy người câm ăn Hoàng Liên, có khổ cũng chỉ biết nuốt xuống hay sao?
Gần đây Trần Minh Tân quá bận rộn, cô cũng không cần phải nói chuyện này cho anh biết.
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một hồi, trong đầu liền hình thành một kế hoạch.
Cũng chỉ là chỉnh một diễn viên nữ hết thời như An Hạ, vậy cũng quá dễ dàng rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!