CHƯƠNG 37: ĐÓ, ĐÚNG LÀ NHỚ TÔI RỒI
Tổng giám đốc Trần của chúng tôi?
Tô Ánh Nguyệt không hiểu lắm thái độ và lời nói của cô nhân viên lễ tân.
Tổng giám đốc Trần của các người đêm qua còn ngủ chung giường với tôi đó!
Tô Ánh Nguyệt cẩn thận nhìn thăm dò cô nhân viên lễ tân, trông có vẻ còn non nớt, da dẻ cũng đẹp, chắc là sinh viên mới tốt nghiệp.
Mặt Tô Ánh Nguyệt vẫn nở nụ cười, lại lên tiếng hỏi: “Xin lỗi làm phiền, thật sự tôi có việc cần gặp anh ấy, phiền cô hỏi giùm tôi có được không, cô nói là Tô Ánh Nguyệt tìm là được, có được không?”
Chỉ có thể nói phụ nữ xinh đẹp mà lại không hống hách thì rất dễ lấy lòng người khác.
Cô nhân viên lễ tân tuy không thích Tô Ánh Nguyệt lắm, nhưng cô cũng biết chừng mực, với lại thấy thái độ của Tô Ánh Nguyệt cũng rất lịch sự, nên cô bắt đầu thay đổi thái độ.
“Vậy để tôi hỏi giùm cô.” Cô nhân viên lễ tân nhấc điện thoại lên gọi hỏi.
Tô Ánh Nguyệt đứng chờ câu trả lời của cô nhân viên quầy.
Rất nhanh, cô nhân viên lễ tân cúp điện thoại: “Tổng giám đốc Trần đang có cuộc họp.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, ánh mắt tò mò: “Mỗi ngày anh ta đều bận rộn vậy sao? Đều ở trong công ty sao?”
Vừa nhắc tới Trần Minh Tân, mắt cô nhân viên lễ tân sáng lên: “Vì gần đây mới bắt đầu hạng mục mới, ngày nào cũng rất nhiều cuộc họp, tổng giám đốc Trần lại là …”
Đột nhiên, cô cảm thấy hình như mình nói quá nhiều, lập tức dừng lại.
Thật ra Tô Ánh Nguyệt không phải muốn gặp Trần Minh Tân, chỉ là cô muốn xác minh anh có ở trong công ty không thôi.
“Cám ơn, nếu anh ấy bận như vậy thì thôi, làm phiền cô quá.” Tô Ánh Nguyệt cười nói xong, chuẩn bị rời khỏi.
Vừa đúng lúc, từ cửa chính một thanh niên mặc bộ vest xanh bước vào, gương mặt thanh tao, dễ khiến người khác có thiện cảm.
“Chào tổng giám đốc Bùi!”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, người thanh niên cũng vừa đúng lúc nhìn thấy cô.
Ánh mắt của nam thanh niên dừng trên gương mặt kiều diễm của Tô Ánh Nguyệt, sửng sốt vài giây, sau đó lịch sự lên tiếng: “Cô này là?”
“Cô ấy là Tô…”
Cô nhân viên lễ tân liền vội xen vào trả lời, phát hiện khẩu khí của mình không đúng phép tắc, vội vàng chỉnh lại: “Cô Tô đến tìm tổng giám đốc Trần, nhưng tổng giám đốc Trần đang họp.”
“Tìm Minh Tân à?” Ánh mắt người đàn ông thoáng sáng lên, hiện lên nụ cười nói: “Chào cô, tôi là Bùi Chính Thành.”
Người đàn ông trước mặt rõ ràng là người rất lễ phép lịch sự, là người có gia giáo đàng hoàng, thêm vào xưng hô của cô nhân viên lễ tân vừa rồi, Tô Ánh Nguyệt đoán người này chắc là ông chủ của công ty này.
“Xin chào anh, tôi là Tô Ánh Nguyệt.” Tô Ánh Nguyệt đánh giá rất cao đàn ông bản lĩnh mà lại tinh tế, nụ cười trên mặt cô cũng tươi hơn.
Bùi Chính Thành tay đút túi quần, hành động đơn giản vậy mà thông qua anh lại trở nên phong độ hơn: “Cũng vừa đúng lúc tôi có chuyện muốn gặp Minh Tân, chúng ta cùng đi lên.”
“Dạ, không cần đâu, anh ấy đang bận thì …”
“Không sao, có cô gái xinh đẹp như vậy đến tìm cậu ta, dù bận đến đâu cũng phải có thời gian thôi.”
Bùi Chính Thành nói xong, lại cười, nhấc chân đi về phía trước.
Tô Ánh Nguyệt đành phải cất bước đi theo.
Cô cảm thấy có thể Bùi Chính Thành này không phải ông chủ của công ty, vì hành động lời nói có phần tùy tiện.
Hai người đứng trong thang máy, ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt nhìn theo những con số màu đỏ đang nhảy liên tục, trong lòng có chút không được tự nhiên, với người đàn ông lạ trong thang máy, hình như không có gì đáng để nói.
Với lại lát nữa gặp Trần Minh Tân, cô phải nói cái gì?
Ngay từ đầu, cô chỉ muốn xác minh xem anh có thật sự đang ở công ty không thôi.
Bây giờ bình tĩnh lại, cô mới phát hiện ra là mình có phần hơi vội vàng.
Bước ra khỏi thang máy, Tô Ánh Nguyệt đi theo sau lưng Bùi Chính Thành cách đoạn khá xa, từ từ bước đi.
Suốt dọc theo đường đi có nhân viên lên tiếng chào Bùi Chính Thành.
“Chào tổng giám đốc Bùi!”
Tô Ánh Nguyệt phát hiện không khí công ty này rất tốt, không giống như mấy ngày cô đi làm ở Tô Thị, cảm giác cả cái công ty rất ngột ngạt.
Bùi Chính Thành đột nhiên quay đầu nói với cô: “Phía trước chính là phòng làm việc của Minh Tân, bây giờ cậu ta đang họp, cô vào đó ngồi đợi chút.”
“Anh Bùi, anh để tôi vào phòng làm việc của anh ấy như vậy sao…”
Bùi Chính Thành cười có vẻ tinh nghịch: “Tôi nhớ lần trước Minh Tân có nói cần người sửa lại nhà cửa, có nghe cậu ta nhắc đến cô gái họ Tô, tôi nghĩ người đó là cô, chắc chắn không lầm được.”
“…”
Mặt Tô Ánh Nguyệt ửng đỏ lên.
Hôm đó chính là ngày thứ hai Trần Minh Tân dọn qua nhà cô ở, anh nhân lúc cô không có ở nhà, cho người đến đập thông hết các phòng, ép cô chỉ còn cách phải ngủ chung giường với anh.
Lời nói của Bùi Chính Thành này có vẻ hơi mập mờ.
Tô Ánh Nguyệt nghe cũng có thể đoán được, quan hệ của hai người này chắc là rất thân.
Vừa đúng lúc có nhân viên đi qua, nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Tô Ánh Nguyệt, nhiều chuyện lên tiếng: “Tổng giám đốc Bùi, bạn gái mới à?”
Bùi Chính Thành nghe được, không thấy tức giận, điệu bộ rất dễ chịu: “Tôi thì rất muốn có cô bạn gái xinh đẹp vậy đó, nhưng tôi không có phúc phận đó, đây là người nhà của tổng giám đốc Trần mấy người đó…”
Nhân viên đó nghe được, há lớn miệng ngạc nhiên nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Giống như là đang nhìn sinh vật lạ, sau đó xoay qua cúi đầu chào cô: “Chào bà Trần!”
Khóe môi Tô Ánh Nguyệt khẽ giật, sao cô có cảm giác như là ‘chào thủ trưởng’.
Nói xong lại xoay qua Bùi Chính Thành: “Tổng giám đốc Bùi, tôi đi làm việc đây.”
Sau đó, rời khỏi với tốc độ nhanh như bị ma đuổi.
“Anh ta …sao vậy?” Tô Ánh Nguyệt có chút khó hiểu nhìn Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành cười bí hiểm, đẩy cửa phòng làm việc: “Đây là phòng làm việc của Minh Tân, cô vào trong đó đợi cậu ấy đi, muốn uống gì thì gọi thư ký mang vô.”
Tô Ánh Nguyệt ngẩn người, ngẩng đầu nhìn, phát hiện bảng tên trên cánh cửa để mấy chữ ‘phòng làm việc phó tổng giám đốc’.
Bùi Chính Thành nói xong rồi đi khỏi, Tô Ánh Nguyệt đành gồng mình bước vào trong.
Phòng làm việc trang hoàng đơn giản, theo tông màu lạnh, không có quá nhiều đồ, nhìn cũng không thuộc dạng xa hoa.
Tô Ánh Nguyệt tò mò quan sát một vòng, không dám tùy tiện di chuyển hay đụng vào đồ vật.
“Cốc cốc.”
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Ánh Nguyệt đành lên tiếng: “Mời vào.”
Bước vào là người có vẻ như là thư ký, tay cầm tách cà phê đi đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Bà Trần, mời dùng cà phê.”
Tô Ánh Nguyệt đang chuẩn bị nói cám ơn, rồi đột nhiên sực nhớ hỏi lại: “Cô, cô gọi tôi là gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!