CHƯƠNG 326: VÌ NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC MÀ ĐÁNH TÔI
Nam Sơn đứng ngay cạnh phía sau Trần Minh Tân.
Anh ta nhướng mày, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trần Minh Tân, kết quả cũng chỉ thấy anh căng thẳng mím chặt môi.
Một lúc lâu sau, Trần Minh Tân nhét tờ giấy kia lại, rồi quay đầu hỏi anh ta: “Gửi đến từ lúc nào?”
“Đêm qua mới nhận được.”
Nam Sơn nói xong, lại bổ sung một câu: “Không điều tra được là ai gửi đến đây.”
Chính vì không tra ra được ai gửi đến đây, Nam Sơn mới mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nên đặc biệt đến tìm Trần Minh Tân, bảo anh đến đây một chuyến.
“Cho dù thế nào, cũng phải giữ bí mật chuyện này, còn nữa, nhất định phải tra ra được người gửi bưu phẩm này.”
Trần Minh Tân nói xong, ném giấy gói bưu phẩm trong tay lên bàn làm việc: “Tiêu hủy đi.”
Nói xong, dường như đột nhiên anh nghĩ tới điều gì, nên hỏi: “Có tin tức của Lý Yến Nam không?”
Giọng điệu của Nam Sơn có chút nghi ngờ: “Ở trong nước không tìm thấy người nọ.”
“Vậy mở rộng phạm vi tìm kiếm.”
Trần Minh Tân nói xong, rồi xoay người ra ngoài, bước chân có chút vội vàng.
Tô Ánh Nguyệt vẫn đang chờ anh về ăn cơm.
Nam Sơn ở sau lưng anh đáp lại: “Vâng.”
…
Tô Ánh Nguyệt kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra, thì Thịt Bò tung người nhảy lên trên rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, dáng vẻ đang chờ được ăn cơm.
Tô Ánh Nguyệt ngẩn người, dơ tay sờ đầu của nó, bật cười nói: “Làm sao em biết chị chuẩn bị kéo ra cho em ngồi?”
Thịt Bò dụi dụi vào tay cô, làm nũng.
Đúng lúc này, Trần Minh Tân đẩy cửa bước vào.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: “Đến rồi à.”
Anh liếc nhìn Thịt Bò, lông mày nhăn tít lại.
Tô Ánh Nguyệt thấy thế, cất lời: “Nó bị anh chiều quen à? Em cũng không bảo nó ngồi lên trên, mà nó tự giác nhảy lên đấy.”
Cô nói rồi chỉ chỉ vào Thịt Bò.
Trần Minh Tân nghe thấy thế, dơ tay lên miệng ho nhẹ một tiếng không được tự nhiên: “Nam Sơn rất bận, không thể đưa nó đi cùng, người khác tôi không yên tâm, khi tôi ở thành phố Vân Châu, lúc nào cũng đưa nó theo.”
Tuy rằng anh cũng cảm thấy có chút quá chiều nó rồi, nhưng mà, vừa nghĩ đến Tô Ánh Nguyệt rất thích nó, thì anh đã cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Tô Ánh Nguyệt cứ nghĩ đến cái cảnh, khi Trần Minh Tân họp, bàn chuyện công việc, ăn cơm với khách hàng, đều mang Thịt Bò theo, thì không nhịn được bật cười.
Thịt Bò ngốc ngốc đáng yêu, Trần Minh Tân thì nghiêm túc lạnh lùng, sự kết hợp này thật đúng là ngược đời.
…
Cơm nước xong xuôi, hai người chuẩn bị về nhà, thì gặp ngay một đám người nhà họ Tô trong phòng khách.
Thành phố Vân Châu rất lớn, nhưng mà ̣CLB Ngọc Hoàng Cung cũng chỉ có một.
Người đến người đi, rất dễ dàng chạm mặt nhau.
“Ánh Nguyệt!”
Người lên tiếng gọi cô trước chính là Tô Nguyên Minh.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn sang, kết quả vừa nhìn đã thấy ngay Từ Lệ Hoa.
Chị gái của Từ Du Nhiên, vợ của Tô Nguyên Minh.
Từ Lệ Hoa nhận ra Tô Ánh Nguyệt đang nhìn cô ta, nên ngẩng đầu mỉm cười với cô.
Tầm mắt Tô Ánh Nguyệt chuyển xuống dưới, rơi vào trên người cậu bé mà Từ Lệ Hoa đang dắt theo kia.
Nhìn bề ngoài cậu bé chắc khoảng hơn một tuổi, trong thay đang cầm một khẩu súng, đang lẩm bẩm nói thầm chuyện gì đó.
Tô Ánh Nguyệt quan sát cậu nhóc hai giây, rồi mới thu lại ánh mắt.
Tô Nguyên Minh không chờ Tô Ánh Nguyệt đáp lại, tuy rằng trong lòng không thích, nhưng vẫn cười ha hả mở miệng nói: “Lúc nào rảnh rỗi về nhà ăn bữa cơm nhé, cháu về thành phố Vân Châu đã lâu như vậy…”
“Ông đã nói như vậy, thì tôi sẽ bớt chút thời gian về nhà họ Tô.”
Cô đương nhiên phải về nhà họ Tô, nhưng mà, không phải chỉ ăn bữa cơm đơn giản như vậy.
Khi cô về lại nhà họ Tô. Nhất định phải làm cho người của nhà họ Tô mất một lớp da.
Giọng điệu của Tô Ánh Nguyệt cũng không khách khí, Tô Nguyên Minh nghe thấy thế trên mặt lúng túng mất một lúc, nhưng mà lại không thể nổi giận.
Nói cho cùng, vẫn còn kiêng dè Trần Minh Tân phía sau cô.
Trần Minh Tân nhăn mặt đứng sau lưng Tô Ánh Nguyệt, trên mặt có chút không kiên nhẫn.
Anh dơ tay khoác lên vai Tô Ánh Nguyệt, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Tô Nguyên Minh: “Ông Tô còn có việc gì không?”
Tô Nguyên Minh vội vàng lên tiếng: “Không còn việc gì nữa, nếu anh Trần có thời gian rảnh…”
“Tôi rất bận.”
Trần Minh Tân nói xong, thì kéo Tô Ánh Nguyệt ra ngoài luôn.
Những người này của nhà họ Tô….
Trong xe.
Trần Minh Tân đang lái xe, Tô Ánh Nguyệt thì đang trêu chọc Thịt Bò.
Thịt Bò ngồi ở ghế sau, tò mò rúc qua khe hở giữa hai ghế ngồi chúi đầu về phía trước, Tô Ánh Nguyệt giữ chặt hai hàm của nó không cho nó mở miệng.
Thịt Bò lúc lắc cái đầu.
Lúc chờ đèn đỏ, ngón tay Trần Minh Tân đang đặt trên vô lăng khẽ gõ vài cái.
Suy nghĩ vài lần, rồi anh lên tiếng hỏi Tô Ánh Nguyệt: “Tình hình Tập đoàn Tô Thị hai năm qua, em có biết không?”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: “Tập đoàn Tô Thị?”
Trần Minh Tân chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt của cô, chậm rãi cất lời: “Có người đang âm thầm ra tay với tập đoàn Tô Thị.”
“Người nào?”
Tô Ánh Nguyệt nghe đến đó, dường như mới có chút hứng thú, vẻ mặt nghiêm túc lại.
Trần Minh Tân mím môi suy nghĩ một chút, rồi quyết định ăn ngay nói thật: “Là Phong Hải.”
“Là cậu của em!” Tô Ánh Nguyệt không khách khí dơ tay gõ mạnh lên đầu anh một ci.
Trần Minh Tân cau mày lại, giọng nói rất không hài lòng: “Em vì người đàn ông khác mà đánh tôi?”
“… Đó là cậu em.” Tô Ánh Nguyệt chần chừ một chút, mới ấp úng mở miệng nói.
Có nhất thiết phải thế không?
Phong Hải là cậu của cô, Trần Minh Tân hoàn toàn là kiếm cớ gây sự.
“Phải không? Anh ta rất tốt với em?” Tốt đến mức đem giấu cô đi, không cho anh tìm được?
Rất nhiều chuyện Tô Ánh Nguyệt không có cách nào biết được, nhưng anh thì biết hết.
Anh cũng đang suy đoán mục đích của Phong Hải.
Nhưng mà, trước mắt không có chứng cứ chính xác nào cho thấy rõ, mục đích thật sự của anh ta là gì.
Anh cảm thấy Phong Hải là người không đơn giản.
Thậm chí anh còn có dự cảm, sau này nhất định sẽ phải đối địch trực tiếp với Phong Hải.
Nhưng trước đó, anh cần phải biết một việc đã, trong lòng Tô Ánh Nguyệt, Phong Hải là hạng người gì.
Tô Ánh Nguyệt trả lời không chút do dự: “Rất tốt.”
Trần Minh Tân cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới cô nữa.
Tô Ánh Nguyệt dơ ngón tay chọc chọc vào mặt anh: “Được rồi, không tốt bằng anh.”
Dứt lời, cô đã nhìn thấy ngay khóe miệng Trần Minh Tân bắt đầu cong lên.
Tận đáy lòng Tô Ánh Nguyệt âm thầm kinh ngạc, trước kia sao không phát hiện ra người đàn ông này lại dễ dỗ dành như vậy.
Có điều, những lời anh vừa nói…
“Tại sao cậu phải ra tay với tập đoàn Tô Thị?” Cô tin tưởng lời Trần Minh Tân nói là sự thật, nhưng cô cảm thấy Phong Hải không cần thiết phải làm như vậy.
Trần Minh Tân nhíu mày: “Không biết.”
Tô Ánh Nguyệt trợn mắt lườm anh, chưa kịp nói câu gì, thì chuông điện thoại đã vang lên.
Cô lấy ra nhìn, đúng là Phong Hải gọi đến.