CHƯƠNG 279: ĐÚNG VẬY, TÔI BỊ BỆNH ĐIÊN
Giọng nói này?
Là của Trần Minh Tân.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt chợt thay đổi, cô xoa đầu Thịt Bò, khe khẽ dặn dò nó, giọng nói nhuốm vẻ lo lắng: “Ba mày đến đón mày rồi kìa, mau về đi.”
Thịt Bò nghiêng đầu nhìn cô, nó chơm chớp đôi mắt sáng lóng lánh, trông vừa có vẻ vô tội vừa có vẻ ngây ngô.
“Khi nãy bị lạc ở đây mà, tôi…”
“Đừng nói nữa, cô về đi.” Rõ ràng giọng nói của Trần Minh Tân bộc lộ ra vẻ tức giận.
Cuộc đối thoại của hai người bọn họ càng lúc càng gần, Tô Ánh Nguyệt không kịp nghĩ ngợi nhiều mà đẩy Thịt Bò sang một bên, quay ngược vào trong nhà vệ sinh, núp vào trong phòng vệ sinh.
Cô cũng không biết vì sao bản thân mình lại phải đi núp.
Nhưng đến lúc cô bình tĩnh lại thì đã căng thẳng trốn vào trong phòng vệ sinh mất rồi.
Có thể vì cô cảm thấy nếu bọn họ đụng mặt nhau thì sẽ rất lúng túng chăng.
“Thịt Bò?”
Cô nghe thấy tiếng Trần Minh Tân vang lên, ở cách đây không xa.
Phòng vệ sinh yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim cô cô đập thình thịch, Tô Ánh Nguyệt căng thẳng dựa sát vào cửa, đến tiếng hít thở cũng trở nên khẽ khàng.
Rồi có tiếng bước chân vững vàng và giọng nói mang đầy vẻ trách móc của Trần Minh Tân vang lên: “Lần sau mày mà còn chạy lung tung nữa thì ba sẽ nhốt mày lại đó.”
“Ẳng ẳng…”
Thịt Bò hừ hừ vài tiếng, tỏ vẻ đáng thương, rất khó thể nó hiểu được ý của Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt âm ngầm nghiến răng, cái đồ khốn kiếp này.
Thịt Bò thích đi hóng gió, vậy mà anh ta dám nhốt Thịt Bò lại!
Trước cửa phòng vệ sinh.
Sau khi nói dứt lời, sắc mặt Trần Minh Tân sa sầm, nhìn Thịt Bò trân trân.
Thịt Bò nhìn ánh mắt đáng sợ của anh rồi im bặt, nó cúi gằm đầu xuống, ngồi im lìm trên mặt đất, không nhúc nhích cũng không nói gì, trông giống hệt như một đứa trẻ phạm sai lầm vậy.
“Tự mày chạy lung tung, ba không nên mắng mày sao? Còn dám giận dỗi ba à?” Trần Minh Tân cúi đầu nhìn nó, không nghe được bất kỳ cảm xúc nào từ giọng nói của anh.
Thịt Bò cuộn tròn người lại, ngoảnh đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.
Trần Minh Tân nhìn thấy, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, bèn kéo tai nó rồi nghiêm nghị hỏi: “Mày lén lén lút lút đi vào nhà vệ sinh để làm gì?”
Anh nhớ đến một câu danh ngôn như thế này: Chó không bỏ nổi thói ăn c*t.
“Ba cảnh cáo mày, nếu mày còn dám đi ăn…” Trần Minh Tân ngập ngừng một lúc, rồi nén cơn giận vào lòng: “Ba sẽ ném mày ra đường đó.”
Trần Minh Tân vẫn còn chưa nói dứt lời, Thịt Bò đột nhiên nhảy dựng lên, chạy vèo vào trong nhà vệ sinh.
Nó chạy đến trước cửa một phòng vệ sinh, giơ móng vuốt cào lên cửa.
“Két két!” Tiếng cào cửa vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh trong nhà vệ sinh.
Tô Ánh Nguyệt đang trốn trong nhà vệ sinh, cô luôn chờ đợi Trần Minh Tân đắt Thịt Bò đi.
Nhưng thật không ngờ, không đợi được đến lúc một người một chó cùng nhau đi về, mà cái thằng nhóc phản bội Thịt Bò này lại chạy đến trước cửa phòng cô.
Không đúng, cửa nhà vệ sinh.
Tô Ánh Nguyệt bưng kín mặt, không biết mình phải làm gì mới tốt.
Chẳng phải người ta luôn nói Colllie là loài chó thông minh nhất à? Sao nó lại không hiểu ý của cô thế?
“Thịt Bò! Nếu mày còn không nghe lời nữa thì ba sẽ nhốt mày lại thật đó.” Trần Minh Tân lạnh lùng nhìn Thịt Bò chạy vào nhà vệ sinh, gương mặt hết sức hờ hững.
Hôm nay Thịt Bò hơi kỳ lạ.
Trước đây chỉ cần anh nhắc đến hai chữ “nhốt lại”, Thịt Bò sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay tức khắc.
Hôm nay anh đã nhắc hai lần…
Điều này nói lên rằng, phòng vệ sinh đó có vấn đề.
Trần Minh Tân đi vào trong, vương tay sờ đầu Thịt Bò, hiếm hoi lắm giọng nói của anh mới mềm mỏng đi đôi phần như bây giờ: “Ngoan, con tránh ra xíu nào.”
Thịt Bò nghe thấy thế bèn ngừng lại, lùi sang một bên, ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó.
Ở trong phòng vệ sinh, Tô Ánh Nguyệt nghe Trần Minh Tân nói thế, trong lòng cô dậy lên cảm giác bất an.
Chắc là Trần Minh Tân sẽ không…
Ý nghĩa vừa mới nảy sinh trong đầu cô đã nghe thấy một tiếng rầm thật lớn, cửa trong phòng…đã mở ra!
Nói một cách chính xác là, cửa bị anh đạp ra.
Vào giây phút cửa phòng vệ sinh bị đạp tung ra, Tô Ánh Nguyệt nhắm chặt mắt lại trong vô thức.
Trần Minh Tân nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ở đấy, gương mặt luôn bình tĩnh của anh cũng tỏ vẻ bất ngờ.
Sao cô ấy lại ở đây?
Không đợi hai người kịp phản ứng, Thịt Bò đã ư ử rồi bổ nhào đến.
Nó vui vẻ chạy quanh người cô, tựa như đang đòi cô khen thưởng vậy.
Tô Ánh Nguyệt muốn giả chết quách cho rồi.
Thế nhưng, cô biết rằng, bây giờ có giả chết cũng vô dụng.
Trần Minh Tân là người tỉnh táo lại trước tiên, anh nhìn Thịt Bò đang dụi vào người Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt đen sì: “Thịt Bò, qua đây.”
Xa cách hai năm, anh còn chưa được ôm cô cái nào, con chó ngốc này lại có thể chiếm hời!
Giọng nói của anh làm cô cảm thấy kinh ngạc, bèn ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt cô là gương mặt xanh mét của Trần Minh Tân, người cô run run rẩy rẩy, men say tan đi quá nửa.
Cô ôm Thịt Bò ra khỏi người mình, rồi nhìn Trần Minh Tân, gương mặt không hề bộc lộ chút cảm xúc nào: “Tôi thật không ngờ người làm chủ Ngọc Hoàng Cung lại có sở thích này, nếu tôi nhớ không lầm, đây là nhà vệ sinh nữ, mà tôi là khách ở đây.”
Tô Ánh Nguyệt sửa sang lại quần áo trên người mình, khi nãy cô đã ói một lần, bây giờ lại bị Trần Minh Tân làm cho giật mình sợ hãi, men rượu đã hoàn toàn tan hết.
Chỉ còn lại sự lạnh lùng không gì bì kịp.
Trong lòng cô cảm thấy cảnh tượng này rất lúng túng, nhưng bề mặt chỉ có thể vờ vĩnh như không sao hết.
Anh trừng mắt nhìn Thịt Bò vẫn còn đang dụi mình vào người cô.
Thấy Thịt Bò cắp đuôi quay lại bên cạnh mình, ánh mắt anh tràn trề vẻ thỏa mãn.
Rồi sau đó, anh ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, hững hờ nói: “Sao tôi lại nhớ rằng, em là bà chủ của Ngọc Hoàng Cung nhỉ?”
“…”
Tô Ánh Nguyệt trợn tròn mắt.
Không đợi cô mở miệng nói tiếng nào, Trần Minh Tân đã tiếp tục lên tiếng: “Nếu em muốn gặp Thịt Bò thì cứ nói với tôi một tiếng là được, việc gì phải làm vậy…”
Làm vậy là làm gì?
Ý của anh là, cô lén lén lút lút dụ dỗ Thịt Bò, rồi trốn vào nhà vệ sinh, sợ bị anh phát hiện ra à?
Tô Ánh Nguyệt càng nghĩ lại càng thấy tức giận không thôi: “Trần Minh Tân, anh bị điên à?”
Trần Minh Tân chợt híp mắt lại, nhìn cô chăm chú.
Không biết anh đang buồn hay đang vui, mà trông như thể đang suy nghĩ điều gì.
Ánh mắt của anh làm Tô Ánh Nguyệt thấy lúng túng, cô hết sức hy vọng có người đi vào nhà vệ sinh vào lúc bây giờ, để phá tay đi bầu không khí gương gạo này.
Một lát sau, cô nghe thấy giọng nói chứa đầy ẩn ý của Trần Minh Tân vang lên: “Đúng vậy, tôi bị điên.”
Hai năm xa cách, tương tư đến điên cuồng.
Tất nhiên anh điên mất rồi.
Chỉ có liều thuốc giải mang tên “Tô Ánh Nguyệt” mới chữa khỏi bệnh của anh mà thôi.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày thật chặt, cô không nhìn thấu con người của Trần Minh Tân, bộ dạng này của anh rất khác thường.
Cô không muốn nhiều lời với anh hơn nữa, chỉ mong có thể nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí gượng gạo này.
Sau khi bước ra ngoài, cô nhắm thẳng về phía cửa nhà vệ sinh.
Lúc sượt ngang qua người Trần Minh Tân, trong lòng cô thấp thoáng chút hy vọng, và cũng thấy hơi căng thẳng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!