CHƯƠNG 232: ĐỘT NHIÊN MUỐN NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG
Biểu lộ hung ác trên mặt Bùi Chính Thành Tô Ánh Nguyệt cũng chưa từng được thấy qua.
Chỉ nghe tiếng đập cũng biết được lực đạo anh ta nện người kia rất mạnh.
Người đàn ông bị đánh kia căn bản không có sức đánh trả lại, vô cùng hèn nhát hét thảm lên từng tiếng cầu xin tha thứ.
Những người khác ngồi cùng bàn với người đàn ông kia cũng chỉ biết ngây người nhìn xem, không ai dám tiến lên hỗ trợ.
Cũng không biết Bùi Chính Thành làm thế nào, mặc dù biểu lộ trên mặt người đàn ông kia vô cùng thống khổ không giống như đang giờ vờ, nhưng trên người anh ta thế mà lại không hề đổ máu.
Nhưng cũng không thể tùy ý để Bùi Chính Thành đánh người như thế này.
Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: “Anh đi khuyên anh ta một chút.”
Trần Minh Tân lấy một cái ghế từ bên cạnh qua đặt xuống trước gót chân cô, ra hiệu cho cô đem An Hạ đặt xuống trên ghế, anh lo lắng cô đỡ bị mệt mỏi.
Tô Ánh Nguyệt hiểu ý để An Hạ ngồi trên ghế, lại lôi kéo cánh tay Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân nhíu mày, vẻ mặt tỏ ra không sao cả: “Chính cậu ấy sẽ biết chừng mực, huống hồ…”
Nếu thật sự đánh ra mạng người, nhà họ Bùi cũng không phải không thể giải quyết.
Câu đằng sau này, Trần Minh Tân không nói ra.
Tô Ánh Nguyệt cổ quái nhìn anh một cái, đỡ An Hạ đang ngủ say, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Chính Thành nói: “An Hạ, cậu sao vậy?”
Trần Minh Tân không khuyên giải Bùi Chính Thành thì tự cô đành phải nghĩ biện pháp vậy.
Lúc đầu cô cũng chỉ muốn thử một chút mà thôi nhưng không nghĩ tới phương pháp này lại lập tức có hiệu quả.
Bùi Chính Thành ném bình rượu trong tay đi nhanh chân chạy về bên này.
“Sao vậy?”
Anh ta đi tới, ánh mắt liền thẳng tắp rơi xuống trên người An Hạ.
Thấy bộ dáng của An Hạ ngủ không hề hay biết gì nữa, liền hiểu ra.
Tô Ánh Nguyệt thấy Trần Minh Tân hoàn toàn không có ý muốn mở miệng nói chuyện đành phải nói ra: “An Hạ đã như thế này rồi, chúng ta về trước đã.”
…
Thời gian đã không còn sớm, An Hạ lại là thuê phòng ở một mình bên ngoài, uống tới mức như vậy cũng không có ai chăm sóc, Tô Ánh Nguyệt liền đem An Hạ mang về vịnh Vân Thượng.
Cô tìm một bộ quần áo ngủ thay ra cho An Hạ sau đó mới đóng cửa đi ra ngoài.
Xuống lầu đã nhìn thấy Trần Minh Tân và Bùi Chính Thành đang bày biện đồ ăn trên bàn ăn.
Trước đó ở CLB Ngọc Hoàng Cung cũng không kịp ăn gì, thời gian cũng không còn sớm liền từ CLB Ngọc Hoàng Cung mang theo chút đồ ăn trở về.
“Tới đây ngồi đi.”
Trần Minh Tân giương mắt trông thấy Tô Ánh Nguyệt tới liền đưa tay kéo cái ghế ra, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Bùi Chính Thành ngồi ở đối diện với hai người vẻ mặt không yên lòng, thấy Tô Ánh Nguyệt ngồi vững vàng rồi mới lên tiếng hỏi: “Cô ấy ngủ rồi à?”
“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt nhận lấy chén canh Trần Minh Tân đưa cho mình, uống một ngụm.
Giương mắt thấy Bùi Chính Thành còn đang chăm chú nhìn mình, cô nhíu mày: “An Hạ tôi sẽ chăm sóc, anh cơm nước xong xuôi thì đi về sớm một chút đi.”
“…”
Đối với chuyện Tô Ánh Nguyệt trắng trợn đuổi người như thế Bùi Chính Thành cũng không phản bác lại được chỉ biết quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân gắp một đũa đồ ăn cho Tô Ánh Nguyệt, thản nhiên mở miệng: “Lái xe của tôi trở về đi.”
Bùi Chính Thành nghẹn một hơi ở trong cổ họng, đã nói là anh em cả một đời đâu rồi?
Đây tuyệt đối là ví dụ điển hình cho việc có vợ là sẽ không cần anh em nữa!
Ăn cơm xong, Bùi Chính Thành bất đắc dĩ đành phải trở về.
Anh ta cũng biết Tô Ánh Nguyệt chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho An Hạ nhưng anh ta không nhìn thấy tận mắt thì sẽ luôn cảm thấy không an lòng.
Nhìn bóng lưng không cam lòng của Bùi Chính Thành, Tô Ánh Nguyệt thở dài mới đi theo Trần Minh Tân về tới gian phòng.
“Than thở cái gì?”
Trần Minh Tân đi vào phía sau cô, lên tiếng hỏi.
Tô Ánh Nguyệt nói thật nhỏ: “Không có gì.”
Nghĩ nghĩ lại nói: “Đàn ông các anh vì sao lại luôn thích đánh nhau như vậy?”
“Đàn ông các anh?”
Trần Minh Tân lặp lại lời cô nói, con ngươi nhắm lại: “Có ý tứ gì?”
Tô Ánh Nguyệt bị Trần Minh Tân nhìn tới mức phía sau lưng phát lạnh, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Không cần lúc nào cũng phải đánh nhau mà, có thể có rất nhiều phương thức giải quyết khác nữa.”
“Thật sao?” Trần Minh Tân cười nhạo một tiếng.
Tô Ánh Nguyệt bị biểu tình cười như không cười trên mặt anh dọa cho sợ hãi, anh sẽ không lại hiểu lầm ý của cô là nói tới chuyện không nên đánh Huỳnh Tiến Dương đấy chứ?
Trước đó không phải đều đã nói rõ rồi saoo?
“Lúc không nhịn được thì không cần phải nhịn.”
Trần Minh Tân vứt xuống một câu nói như thế liền xoay người tiến vào phòng tắm.
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ về câu nói kia của Trần Minh Tân.
Không nhịn được? Đến cùng là Huỳnh Tiến Dương đã làm chuyện gì khiến cho anh không nhịn được vậy?
Chuyện liên quan đến An Hạ, Bùi Chính Thành đánh người thì Tô Ánh Nguyệt có thể lý giải được.
Ngay cả cô lúc ấy nhìn thấy cũng đều muốn đánh người, mấy người đàn ông cùng nhau chuốc say một cô gái nhằm giở trò đồi bại, cho dù hôm nay đối tượng có phải là An Hạ hay không thì Tô Ánh Nguyệt cũng đều cảm thấy loại cặn bã này nên đánh!
…
Hôm sau, lúc An Hạ tỉnh lại thời gian còn rất sớm.
Cô ấy mở mắt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt liền bị dọa cho lập tức trừng lớn mắt.
Đây là nơi nào?
Tối hôm qua…
An Hạ dùng sức đập vào đầu của mình hai cái, hôm qua sau đó đã xảy ra chuyện gì một chút cô cũng không nhớ nổi.
Về sau là Ánh Nguyệt đi tìm cô…
Bây giờ là cô đang ở trong nhà Ánh Nguyệt sao?
Nhìn chung quanh căn phòng được trang trí xa hoa một chút, An Hạ vững tin, đây là trong nhà Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân.
Cô xoay người xuống giường mới phát hiện chỗ đầu giường có đặt sẵn một bộ quần áo, vừa đúng là cô có thể mặc được, kích thước quần áo của cô và Tô Ánh Nguyệt cũng không sai biệt lắm.
Cô ôm quần áo đi vào phòng vệ sinh tắm rửa xong, lúc mở cửa ra ngoài liền gặp Trần Minh Tân.
“Trần BOSS!”
An Hạ kinh hô một tiếng, sau đó lại cúi đầu xuống: “Buổi sáng tốt lành!”
“Chào buổi sáng.” Trần Minh Tân nhàn nhạt nhìn cô ấy một cái, lúc chuẩn bị quay người rời đi lại hỏi thêm một câu: “Ngủ có ngon không?”
An Hạ được quan tâm mà kinh ngạc, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Tốt tốt… Rất tốt!”
“Ừm.”
“Chuyện kia, hôm qua cám ơn anh nhé.” An Hạ gãi gãi đầu của mình, trên mặt hiện lên một tia không được tự nhiên.
Là chính cô ngu ngốc không nhìn ra tâm tư của người lãnh đạo kia, còn phiền toái tới người khác.
Thế nhưng là nhìn dáng vẻ của Trần BOSS hình như cũng không tức giận?
Sắc mặt Trần Minh Tân vẫn lãnh đạm như cũ nhưng vẫn lên tiếng giải thích nói: “Cô là bạn của cô ấy, đây là chuyện nên làm không cần khách sáo, tôi cũng nên phải cảm ơn cô nữa.”
Bởi vì là bạn bè thân thiết của Tô Ánh Nguyệt cho nên anh cũng đồng ý giúp đỡ.
Anh cũng muốn cảm ơn An Hạ, cảm ơn An Hạ vẫn luôn ở bên cạnh Tô Ánh Nguyệt.
“Cám ơn tôi cái gì?”
An Hạ vẻ mặt không hiểu, nhưng Trần Minh Tân đã tiến vào phòng ngủ mất rồi.
…
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy Trần Minh Tân nói An Hạ đã tỉnh, đầu tóc vẫn còn rối bời liền đi ra.
“An Hạ? Tối hôm qua cậu ngủ có ngon không? Có đau đầu hay không, chờ một lát tớ pha trà giải rượu cho cậu.”
“Cậu biết pha trà giải rượu à?” An Hạ nghi hoặc lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!