CHƯƠNG 210: KẾT QUẢ XÉT XỬ
Cô đang đi trong sân biệt thự, đáy lòng vẫn còn khúc mắc.
Cục diện ba gia tộc hùng mạnh đã tồn tại rất nhiều năm trong thành phố Vân Châu này.
Trong thời gian ngắn, nhà họ Phan bỗng suy yếu, mọi người đều đang suy đoán ai đã làm chuyện này, vậy mà lão cáo già Tô Thành này đã nhanh chóng nghĩ đến tổng giám đốc LK.
Bởi vì trong toàn bộ thành phố Vân Châu này, ngoài anh ra, không còn ai có năng lực đó nữa.
Do đó, ông ta tìm cô nhanh như vậy cũng vì nguyên nhân này.
Tô Ánh Nguyệt thấy mình ngày càng tệ hại, cũng lợi dụng anh để uy hiếp người khác, quả thật cô hơi chột dạ.
Cô tự cười chế giễu, cúi đầu đi ra ngoài.
“Bíp…”
Tiếng còi xe vang lên, cô vừa ngẩng đầu đã thấy chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc đang đỗ trước mặt.
Là xe của Trần Minh Tân.
Một giây sau, anh đã mở cửa bước xuống.
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt, nhưng vẫn đi về phía anh: “Sao anh chưa về?”
“Anh đợi em cùng về.” Trần Minh Tân vừa nói vừa mở cửa ghế trước, ra hiệu cô bước lên.
Khi ngồi vào xe, cô do dự một lát rồi kể cho anh nghe những lời Tô Thành đã nói với cô, kể cả chuyện cô lợi dụng anh.
Cô nhìn thẳng về phía trước: “Xin lỗi anh, em đã lợi dụng anh rồi.”
“Em không cần xin lỗi, anh đã trả lời vấn đề này của em từ rất lâu rồi.” Trần Minh Tân nhìn chằm chằm phía trước, giọng nói không nghe ra được cảm xúc gì.
… Tôi không thật lòng muốn gả cho anh, tôi chỉ đang lợi dụng anh thôi!
… Có thể được em lợi dụng cũng là vinh hạnh của tôi.
Đó là đoạn đối thoại từ rất lâu về trước, ngày anh chuyển đến căn hộ nhỏ của cô.
Tình cảnh lúc đó vẫn còn hiện rõ trước mắt.
Cuối cùng, Tô Ánh Nguyệt không nhịn được ngước mắt nhìn anh.
Trần Minh Tân đang tập trung nhìn phía trước, anh lái xe rất ổn định, giống hệt con người anh.
Cô hơi hoảng loạn quay đầu lại, trong lòng rối tung.
Cô rất muốn mở miệng hỏi anh, rốt cuộc anh muốn thứ gì từ cô?
Nhưng cô không có can đảm.
Hình như từ khi cô biết anh không yêu cô, ngay cả lời dư thừa, cô cũng không dám nói nhiều với anh.
Không phải cô không muốn nói, mà là không dám nói.
Dù sao, mặc kệ đáp án gì, cô cũng không lừa được trái tim mình, cô biết mình đã có tình cảm với anh.
Trong xe lại rơi vào yên tĩnh lần nữa.
***
Mấy ngày kế tiếp trôi qua rất bình yên.
Tô Ánh Nguyệt không có yêu cầu chia phòng ngủ, không biết có phải Trần Minh Tân lo vết thương cô vẫn chưa khỏe hẳn, hay vì lý do nào khác, mặc dù hai người nằm chung một giường, nhưng anh không hề chạm vào cô.
Anh chăm sóc cô rất tốt, tỉ mỉ chu đáo.
Nhưng hai người ngày càng ít trò chuyện cùng nhau.
Đến trước lễ cưới Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương một ngày, tòa bắt đầu xét xử vụ án của Từ Du Nhiên.
***
Sáng sớm, Trần Minh Tân đã thay đồ ra ngoài rồi hỏi cô: “Hôm nay, vụ án Từ Du Nhiên mở phiên tòa, em có muốn đi không?”
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt, nghĩ đến cuốn sổ nhật ký đó, cô gật đầu ngay.
Dù sao hai người cũng quen biết nhau.
Đương nhiên hành vi của cô ấy là ích kỷ, đã khiến cô đang ở độ tuổi 18 tươi như hoa phải mang tiếng xấu, bị nhà họ Tô đuổi ra nước ngoài.
Mặc dù lúc đó cô tuyệt vọng, nhưng chí ít vẫn còn An Hạ tin cô.
Giờ nhắc lại chuyện cũ, ít nhất Trần Minh Tân cũng tin cô.
Người cô quan tâm đều tin cô, vậy là đủ rồi, còn lời người khác nói, không thể tổn thương cô được.
***
Lúc cô và anh đến tòa án, người nhà họ Tô không có người nào đến.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên, theo thói quen, lúc gặp chuyện không khó hiểu, cô đều xoay đầu nhìn Trần Minh Tân ở bên cạnh.
Một tay anh đang ôm bả vai cô, cẩn thận che chở.
Cảm nhận ánh mắt của cô, anh lạnh nhạt nói: “Vì chuyện lần này đã bị truyền thông phơi bày trước một bước, người nhà họ Tô không thể công khai tới đây, do đó không ai tới cũng là chuyện bình thường.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì gật đầu.
Nói thế cũng đúng.
Có điều, Tô Yến Nhi vẫn tới.
Trước giây phút mở phiên tòa, cô ta lững thững tới trễ.
Cô ta mặc áo bành tô đen, sắc mặt trắng bệch, trông rất tiều tụy, không hề giống người sắp kết hôn vào ngày mai.
Hình như cảm nhận được ánh nhìn của Tô Ánh Nguyệt, Tô Yến Nhi bỗng ngẩng đầu nhìn sang.
Cô ta bình tĩnh nhìn cô hai giây rồi dời sang nhìn Trần Minh Tân, ánh mắt khẽ thay đổi rồi ngồi xuống, không nhìn cô nữa.
Vì không có người nhà họ Tô tới gây khó dễ, nên không ai hồi hộp với kết quả xét xử 15 năm tù giam.
15 năm sau, Dương Linh đã thành bà lão hơn 60 tuổi, chắc chắn Tô Nguyên Minh sẽ không cần bà ta nữa.
“Không! Tôi không muốn ngồi tù, Tô Nguyên Minh đâu? Tôi muốn gặp ông ấy!”
Giây phút đưa ra phán quyết, Dương Linh sững sờ rồi hét toáng lên.
Mặc dù chuyện này không xảy đến với Tô Ánh Nguyệt, không liên quan đến cô, nhưng cô lại là người châm ngòi.
Bà ta cũng không phải người xấu.
Tuy mỗi người biết sai, ăn năn hối cải đều có cơ hội được tha thứ, nhưng gieo nhân nào gặt quả đó.
Từ Du Nhiên cũng vậy, mà Dương Linh cũng thế.
Còn cô thì sao? Cô đã gieo nhân gì…
***
Ra khỏi tòa án, tâm trạng Tô Ánh Nguyệt rất xấu.
Trần Minh Tân nghiêng đầu nhìn, nắm chặt tay cô: “Chuyện này không liên quan đến em.”
Cô lắc đầu: “Em không tự trách mình.”
Anh khẽ nhíu mày, không nói gì thêm.
Gần đây hai người sống chung rất tôn trọng nhau.
Không nói lời dư thừa, cũng không cãi nhau, đa số đều là anh nói cái gì thì cô nghe theo cái đó.
Cô như thế làm anh bớt lo, nhưng trong lòng anh biết, đây không phải Tô Ánh Nguyệt mà anh thích.
Anh loáng thoáng biết được vấn đề nằm ở đâu, nhưng…
“Chúng ta về thôi, em hơi mệt.” Cô nói xong thì tăng nhanh bước chân.
***
Rất nhanh, báo chí đã đưa tin về kết quả phiên tòa xét xử vụ án Từ Du Nhiên.
Đương nhiên cũng nhắc đến Tô Yến Nhi.
Hôm trước mẹ nhận hình phạt, hôm sau con gái kết hôn.
Hai chuyện này đủ để người khác bàn tán trong thời gian dài.
Tô Ánh Nguyệt biết, có thể cổ phiếu tập đoàn Tô thị sẽ vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, nhưng không lớn lắm, đợi sóng gió qua đi, mọi người sẽ quên thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!