CHƯƠNG 209: KẾT CỤC CỦA NHÀ HO PHAN CHÍNH LÀ TƯƠNG LAI TẬP ĐOÀN TÔ THỊ
Tô Ánh Nguyệt liếc mắt vào phòng bếp, ngẫm nghĩ một lát rồi đi tới: “Giờ em không đói, cơm trưa anh không cần gọi em đâu.”
Nói xong, cô không nhìn Trần Minh Tân, xoay người đi lên lầu.
Bùi Chính Thành nghĩ tới mấy lời lúc nãy của cô thì đụng vai anh hỏi: “Hai người lại cãi nhau à?”
Anh lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì.
Bùi Chính Thành xoa mũi, cũng không tiện hỏi nhiều.
***
Đến bữa trưa, Tô Ánh Nguyệt thật sự không xuống.
Bữa cơm này vốn chúc mừng cô xuất viện, nhưng giờ không có nhân vật chính, càng vì trong suốt quá trình, Trần Minh Tân luôn tỏa ra khí lạnh, không khí trong phòng ăn rất ngột ngạt.
Bùi Chính Thành vội vàng ăn xong bữa cơm rồi kéo Cố Hàm Yên rời đi.
Trần Minh Tân đặt đôi đũa trong tay xuống, bỗng nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân.
Anh quay đầu nhìn lại, là Tô Ánh Nguyệt.
Cô đang đứng trước cửa phòng ăn, anh không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt cô: “Em muốn về nhà họ Tô một chuyến.”
Anh nghe cô nhắc đến nhà họ Tô thì khẽ nhíu mày: “Nhất định phải đi hôm nay à? Em mới xuất viện mà.”
Tô Ánh Nguyệt giống như không nghe thấy ý không tán thành trong lời nói của anh, lạnh nhạt mở miệng: “Em đã gọi taxi rồi, giờ chỉ tới nói với anh một tiếng thôi.”
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.
Đợi tiếng bước chân của cô biến mất ở ngoài cửa, Trần Minh Tân mới mất khống chế, hất hết thức ăn trên bàn xuống dưới đất.
Tiếng vỡ nát “loảng xoảng” vang lên lanh lảnh.
Một giây sau, anh lao ra ngoài.
***
Xe vẫn chưa tới, Tô Ánh Nguyệt đang đứng đợi trước cửa biệt thự.
Vì nơi này có rất ít xe qua lại, lúc cô đặt xe đã trả gấp mấy lần mới đặt được.
Cô đứng từ xa nhìn thấy xe đã tới rồi, định bước lên thì phía sau có người kéo cổ tay cô lại.
Không cần nghĩ cũng biết là ai.
Tô Ánh Nguyệt thở dài nhẫn nhịn, quay đầu nhìn anh thiếu kiên nhẫn: “Anh có chuyện gì thì đợi em về rồi nói được không? Giờ em có chuyện phải về nhà họ Tô.”
Mặt cô vẫn còn tái nhợt, mấy ngày nay ở trong viện cô cũng gầy đi một chút, sắc mặt lạnh lùng của Trần Minh Tân cũng dịu lại: “Anh đưa em đi.”
“Em…”
“Anh có việc phải tới công ty, tiện đường đưa em đi luôn.”
Anh nói xong liền kéo cô lên xe, Tô Ánh Nguyệt không dám giãy giụa, vì vết thương trên lưng cô vẫn chưa lành.
Anh đóng cửa xe lại, vừa xoay người đã thấy chiếc taxi kia chạy tới trước mặt mình, anh thanh toán tiền xe xong rồi quay lại.
Tô Ánh Nguyệt ngả người dựa vào ghế, trên đường đi hai người đều im lặng.
Xe vừa đến trước cổng biệt thự nhà họ Tô, cô đã mở cửa xe đi xuống, động tác nhanh như thể không muốn ở cùng anh thêm một giây nào nữa.
Đôi mắt đen của Trần Minh Tân lóe lên tia nhẫn nại, siết chặt nắm đấm, nhưng không nói gì.
***
Vừa bước vào cửa chính nhà họ Tô, Tô Ánh Nguyệt đã thấy Tô Thành đang ngồi giữa phòng khách.
“Ông nội, cháu về rồi.”
Cô chào ông một tiếng rồi từ từ tới gần.
“Cháu về rồi à, tới đây ngồi đi.” Tô Thành đặt cốc trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt đi tới, ngồi đối diện ông, ánh mắt như lơ đãng quét một vòng: “Sao cháu không thấy chị họ vậy?”
“Đừng quan tâm đến nó!”
Vừa nhắc đến Tô Yến Nhi, sắc mặt Tô Thành đã thay đổi.
Đương nhiên cô biết nguyên nhân gì, chỉ là lúc trước cô vẫn chưa đọc hết tin tức, không biết trong khoảng thời gian này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên cô không thể nói lung tung được.
Dường như cảm nhận được, mình nói những lời này trước mặt Tô Ánh Nguyệt không được ổn thỏa lắm, Tô Thành khẽ ho một tiếng rồi nói: “Ông nghe nói cháu bị bệnh, đã khỏe hơn chưa?”
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Thành, nở nụ cười ngoan: “Không có vấn đề gì lớn, cháu cũng sắp khỏi hẳn rồi, chỉ là mấy ngày tới chưa thể tới công ty làm việc được.”
Ông liên tục lắc đầu, giọng điệu ân cần: “Chuyện này không vội, sức khỏe cháu quan trọng hơn.”
“Cảm ơn ông nội quan tâm.” Nụ cười trên mặt Tô Ánh Nguyệt không chạm tới đáy mắt.
Khi Tô Thành nói những lời này, trong lòng cô bừng tỉnh, hóa ra ông có việc cần nhờ cô.
Nếu không, ông sẽ không có thái độ tốt với cô như thế.
Lời nói tiếp theo của ông đã xác minh suy đoán của cô.
“Ánh Nguyệt, trước đây cháu đã tiếp nhận vụ hợp tác với LK, gần đây tổng giám đốc LK có liên lạc với cháu không? Đã cuối năm rồi, hai bên cũng nên tới thăm hỏi lẫn nhau.”
Tô Thành nói những lời này rất ngay thẳng, mới nghe thì không có vấn đề gì.
Nhưng trong lòng Tô Ánh Nguyệt hiểu rõ, tập đoàn Tô thị đã hợp tác tập đoàn Phan thị nhiều năm, giờ chắc chắn tình huống bên đó không được tốt, nên Tô Thành mới gấp gáp muốn bám vào ông lớn LK.
Cô thẳng thắn nói: “Bên họ không liên lạc gì với cháu.”
“Không thể nào, LK vừa là đối tác, vừa là khách hàng bên chúng ta…” Tô Thành liên tục lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Thế này đi, cháu liên hệ với thư ký tổng giám đốc bên đó xem sao, hẹn một thời gian nào đó để ông và anh ta gặp nhau…”
Cô tự động bỏ qua câu nói phía sau của ông, lạnh nhạt nói:
“Ông nội, ông cảm thấy ông nói thế thì chắc chắn cháu sẽ đồng ý ư?”
Tô Thành nghe cô nói vậy thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Ánh Nguyệt!”
Cô không sợ ông.
Có thể do lúc trước cô đã nhận phải kích thích từ chuyện Trần Minh Tân, trong lòng có một kích động muốn buông bỏ, không sợ hãi điều gì cả.
Tô Ánh Nguyệt ngồi thẳng lưng, nụ cười trên mặt đã vụt tắt, lạnh lùng nói: “Ông nội, chúng ta là người quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám, ông muốn cháu giúp ông làm chuyện gì thì cứ nói thẳng, nhưng nếu muốn cháu giúp, ông cũng phải trả số tiền tương ứng mới được.”
Tô Thành bị cô nói trúng tim đen thì sắc mặt trở nên lạnh lùng ngay: “Tô Ánh Nguyệt, cháu đừng cho rằng mình có chỗ dựa vững chắc rồi thì không coi ai ra gì, nếu không có nhà họ Tô đứng sau lưng cháu, cháu nghĩ rằng…”
Cô bật dậy ngay: “Nhà họ Tô đứng sau lưng cháu ư? Xin hỏi, rốt cuộc nhà họ Tô đã giúp đỡ hay trả giá chuyện gì cho cháu không? Nếu ông có thể nói ra được, cháu sẽ giúp ông vô điều kiện.”
“Cháu…” Tô Thành nghẹn họng, nhất thời không nói được một câu.