Mẹ kiếp! Anh đây chính là lưu manh!
"...... Hoắc Bắc Cảng! Tôi cảm thấy nhà vệ sinh nữ khá tốt, nơi này hoa thơm chim hót, trăm chim đua hót, trăm hoa đua nở, còn có không khí tươi mát, là một nơi tốt để chúng ta nói chuyện, chúng ta có chuyện gì cứ ở chỗ này từ từ nói đi."
Mộ Sơ Tình tự cảm thấy cô không có khả năng đấu lại được Hoắc Bắc Cảng, nên cô nhận thua.
Hoắc Bắc Cảng: "......" Vậy nên nhà vệ sinh nữ, không khí tươi mát?!
......
Mộ Sơ Tình kháng chiến thật là thất bại, may mắn trong nhà vệ sinh nữ không có người, cho nên cô cùng Hoắc Bắc Cảng đi vào nơi này, cũng không bị người ta nhìn thấy.
Mộ Sơ Tình bị Hoắc Bắc Cảng cưỡng chế nhét vào trong một phòng vệ sinh, rồi mới đặt cô ngồi ở trên bồn cầu.
Mộ Sơ Tình ủy khuất cực kỳ nhìn Hoắc Bắc Cảng.
Hoắc Bắc Cảng nhìn khuôn mặt ủy khuất của cô, trong nháy mắt trái tim giống như bị bóp chặt, trong lòng có một nơi rất đau, đau đớn kịch liệt.
Hắn đột nhiên vươn ngón tay thon dài, nắm cằm Mộ Sơ Tình, không lưu tình mở miệng nói: "Nếu cô sớm nghe lời tôi, đã không xảy ra nhiều chuyện như thế?"
"Tôi cho rằng......" Mộ Sơ Tình nói đến một nửa thì ngừng lại, không nói nữa.
Hoắc Bắc Cảng cười lạnh: "Cô cho rằng tôi sẽ ở trong nhà vệ sinh làm cái gì với cô? Mộ Sơ Tình, cô không khỏi đánh giá bản thân quá cao? Dáng người cô thế này, cô cảm thấy có thể hấp dẫn tôi?"
"Tôi cho rằng......" Mộ Sơ Tình thành thật công đạo: "Tôi cho rằng anh muốn đem tôi nhốt ở đây, bắt tôi hát cho anh nghe bài ngôi sao nhỏ......"
Hoắc Bắc Cảng: "......"
......
Cũng không phải Mộ Sơ Tình ngớ ngẩn mà nghĩ như vậy, mà là năm ấy hai người bọn họ lên tám tuổi, Hoắc Bắc Cảng cùng Mộ Sơ Tình, giữa hai người đã từng trải qua những khoảnh khắc như vậy.
Năm ấy, Mộ Sơ Tình mới vừa mất đi cha mẹ, mỗi đêm đều ngủ không yên ổn, hoàn cảnh mới làm cô ngủ không được, thường xuyên ban đêm không thể ngủ, đến nửa đêm Hoắc Bắc Cảng sẽ luôn đi vào phòng cô, ngủ ở bên cạnh cô.
Hai người lúc ấy, không hiểu cái gì là nam nữ khác biệt, cho nên Mộ Sơ Tình cũng không cảm thấy có cái gì xấu hổ, cả ngày bị Hoắc Bắc Cảng làm thành gối ôm, ôm ngủ.
Mỗi đêm, cũng có một cuộc đối thoại hài hoà.
Hoắc Bắc Cảng hỏi cô: "Em sẽ hát bài ngôi sao nhỏ sao?"
Cô đáp: "Sẽ không."
Hắn bá đạo: "Vậy em phải hát cho anh nghe."
Cô không nói nên lời: "......"
Mộ Sơ Tình không biết vì sao mà Hoắc Bắc Cảng lại thích bài hát ngôi sao nhỏ đến vậy, càng không biết, vì sao hắn lại như thế, thích kêu cô hát bài ngôi sao nhỏ.
......
Kỳ thật, cuộc sống chính là một điều kỳ diệu như thế, nếu như năm đó những chuyện kia đều không xảy ra, cô và Hoắc Bắc Cảng, quan hệ giữa hai người cũng sẽ không biến thành căn thẳng như hiện tại......
Có lẽ, Hoắc Bắc Cảng đối với cô vẫn sẽ rất ôn nhu......
Có lẽ, hắn sẽ yêu cô.
Có lẽ, hai người bọn họ vẫn sẽ có cơ hội trở thành người yêu, cô yêu hắn, hắn cũng yêu cô, sẽ không phải là một mình cô, đơn phương yêu hắn đến hèn mọn.
......
Hoắc Bắc Cảng nhìn Mộ Sơ Tình, ánh mắt hai người nhìn chăm chú đối phương đã lâu, đến cuối cùng, Hoắc Bắc Cảng đem đồ vật đang cầm trong tay đưa tới trước mặt Mộ Sơ Tình, gương mặt không có tí biểu cảm nào, bá đạo ra lệnh cho Mộ Sơ Tình: "Thay cái này!"
Mộ Sơ Tình tò mò mở chiếc túi ra xem.
Kinh ngạc......
Là...... Bộ váy mới, vẫn là màu trắng.
Mộ Sơ Tình nhìn bộ lễ phục, theo bản năng chân mày nhăn lại......
Màu trắng......
Hoắc Bắc Cảng cho cô lễ phục màu trắng để làm gì?
Không biết cô ghét nhất chính là màu trắng sao?
Từ khi biết Hứa Hạ đồng thích màu trắng, Mộ Sơ Tình ghét nhất chính là màu trắng, lại còn là đặc biệt căm hận cái màu này!