Mộ Sơ Tình có thói quen là vừa làm việc nhà vừa nấu mấy món đơn giản đủ để cô và Tiểu Bao cùng ăn, vì vậy thường thì cô cũng không nấu quá nhiều đồ, chỉ có một món thịt, cải trắng xào, cá kho, canh xương sườn. Sau khi cơm chín, Mộ Sơ Tình bày các món ăn lên bàn, gọi Hoắc Tiểu Bao: ""Bạn Tiểu Bao, ăn cơm thôi."
Mộ Sơ Tình gọi xong liền cởi tạp dề ra, vừa quay người sang liền nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng đứng ở trước mặt mình, cả người lập tức sựng lại.
Mộ Sơ Tình bị hù bất ngờ,tim cô suýt chút nữa nhảy ra ngoài, cô hốt hoảng vỗ vỗ lên ngực mấy cái, nhìn Hoắc Bắc Cảng với vẻ cạn lời,"Tại sao lại đột nhiên xuất hiện vậy? Dọa chết người ta rồi!"
Hoắc Bắc Cảng lạnh mắt nhìn Mộ Sơ Tình, không trả lời câu hỏi của cô, Hoắc Bắc Cảng nhíu mày nhìn đồ ăn rất bắt mắt và thơm nức bày ở trên bàn với vẻ không thể tin nổi, hỏi Mộ Sơ Tình với giọng nghi ngờ: ""Mộ Sơ Tình, cô còn biết nấu ăn?”
Mộ Sơ Tình gật đầu một cách thành thực.
Lúc này, Tiểu Bao ngồi sẵn tại bàn chuẩn bị ăn cơm,Mộ Sơ Tình cũng quay người chuẩn bị cùng ăn với Tiểu Bao, điều khiến Mộ Sơ Tình không lường trước đó là Hoắc Bắc Cảng cũng ngồi vào chỗ, Mộ Sơ Tình kinh ngạc nhìn Hoắc Bắc Cảng ở phía đối diện với mình.
Đôi con ngươi âm u của Hoắc Bắc Cảng nhìn Mộ Sơ Tình chằm chằm, Mộ Sơ Tình ngỡ ngàng không hiểu.
Hoắc Bắc Cảng nhẹ nhàng nhếch môi ra lệnh cho Mộ Sơ Tình, “Cơm của tôi đâu?”
“A?” Mộ Sơ Tình bị lời nói đó dọa cho ngơ người một chút, hỏi lại theo phản xạ: "Cơm gì chứ?"
Hoắc Bắc Cảng trợn trừng ánh mắt hung dữ nhìn cô, anh muốn ăn cơm.
Mộ Sơ Tình lập tức đứng lên khỏi bàn ăn, sau đó ra ngoài gọi điện thoại cho khách sạn năm sao, bảo mang đồ ăn đến.
Đây là thói quen của Hoắc Bắc Cảng
Cho dù là cơm hộp thì cũng phải do đầu bếp5 sao cao cấp nấu thì anh mới ăn.
Mộ Sơ Tình mới lạch bạch đi đi được vài bước đã bị Hoắc Bắc Cảng gọi lại "Mộ Sơ Tình, cô đi đâu hả?"
Mộ Sơ Tình quay người lại, "Tôi gọi cơm hộp cho anh, không phải anh nói muốn ăn cơm sao?”
Hoắc Bắc Cảng bày ra vẻ mặt ghét bỏ. “Tôi không ăn cơm hộp.”
"..." Không ăn đồ ăn mua bên ngoài, vây anh hỏi tôi cơm để làm gì?
Mộ Sơ Tình há hốc mồm nhìn Hoắc Bắc Cảng cầm bát đũa của mình lên, bắt đầu ăn những đồ ăn cô nấu bằng một vẻ hết sức ưu nhã.
Mộ Sơ Tình cảm thấy hình như mình đang mộng du, cái trò này là gì thế?
Hoắc Bắc Cảng là người có khẩu vị kén chọn như thế mà lại đi ăn món ăn cô nấu, hơn nữa anh cũng không hề phun ra, còn nuốt vào nữa?
Không phải Mộ Sơ Tình không tin vào tay nghề nấu nướng của mình mà là do cô đã sớm bị Hoắc Bắc Cảng đả kích cho thương tích đầy mình.
Trước kia, lúc mới biết nấu ăn cô đã từng nấu cho Hoắc Bắc Cảng một bữa cơm, nhưng lúc đó, Hoắc Bắc Cảng còn không thèm nhìn một cái đã đổ hết đồ ăn cô nấu vào thùng rác, trong mắt còn hiện ra vẻ chán ghét cực kỳ.
Vì vậy, lúc đó Mộ Sơ Tình biết, Hoắc Bắc Cảng thích người con gái biết nấu ăn, nhưng chỉ cần người con ấy là cô thì anh cũng sẽ không thích.
Nên đồ ăn Mộ Sơ Tình nấu tối nay là vừa đủ cho hai người ăn, nhưng bây giờ là ba người ăn, vì vậy lại trở thành thiếu rất nhiều.
Tối nay, Mộ Sơ Tình chỉ ăn được mấy miếng đã không ăn nữa, đồ ăn đều bị hai cha con bọn họ ăn cướp sạch.
Hình như tối nay Hoắc Bắc Cảng ăn rất ngon miệng, ăn liền một mạch hai bát cơm, hơn nữa đồ ăn cũng bị anh vét sạch.
Đối với chuyển biến bất ngờ này của Hoắc Bắc Cảng, Mộ Sơ Tình nghĩ thế nào cũng không lý giải được.