Giang Thừa không có bao nhiêu tiền, cho nên đi theo Hoắc Bắc Cảng, anh cũng thay đổi một bộ tây trang bình thường của Dior.
Anh ta cũng phải ăn mặc cho phù hợp.
Lúc sau Giang Thừa cảm thấy bộ dạng của anh cũng rất vừa lòng.
Nhìn gương, không ngừng soi tới soi lui.
"Cậu cảm thấy cậu rất đẹp? Mông có thể khều trời cao?"
Giọng điệu Hoắc Bắc Cảng rất mất hứng, từ sau lưng vang lên.
Giang Thừa một giây lúng túng, lập tức tránh ra, nhường gương lại cho Hoắc Bắc Cảng.
"Không không không, tôi không đẹp, Tổng giám đốc anh đẹp nhất." Giang Thừa ngoan ngoãn thuận theo. Đột nhiên gặp Hoắc Bắc Cảng xem thường, hắn lập tức sửa lại lời nói, "Đẹp! Tổng giám đốc anh đẹp nhất! Tổng giám đốc anh đẹp nhất thiên hạ!"
Hoắc Bắc Cảng: "...... Mấy giờ thì Mộ Sơ Tình sẽ đến bữa tiệc?"
"Theo tôi được biết, Sơ Tình tiểu thư rất đúng giờ, cho nên cô ấy hẳn là sẽ đến đó đúng giờ. Chúng ta đây là muốn đến dự tiệc sớm hơn Sơ Tình tiểu thư sao?"
Hoắc Bắc Cảng kiêu ngạo cười nhạo một tiếng, khí phách sửa sang lại tây trang của mình, nhìn gương phủ nhận: "Không, chúng ta đi trễ hơn cô ấy, đỡ phải làm cô ấy cho rằng tôi gấp không chờ nổi muốn gặp đến cô ta!"
Giang Thừa: "......" ĐM!
Chẳng lẽ anh không phải!!!!
Hoắc Bắc Cảng lãnh mắt quét khắp mặt Giang Thừa, đối với anh ta vẻ mặt không hài lòng, "Giang Thừa, lá gan cậu lớn nhỉ? Như thế nào không lớn không nhỏ, Mộ Sơ Tình chết tiệt kia, là có thể để cho cậu trực tiếp kêu tên? Cậu đem tôi đặt ở nơi nào?"
Ô ô ô! giấm chua nồng nặc à!
Được, đây là đại gia, Giang Thừa xem như kém hơn hắn một bậc, đem hắn cung kính dâng lên cao hơn bài vị từ đường nhà anh, Giang Thừa lập tức sửa miệng, không dám đắc tội đại gia: "Vâng, tổng giám đốc, là tôi sai, là phu nhân. Là phu nhân."
......
Giang Thừa hấp tấp theo Hoắc Bắc Cảng đi ra ngoài, hai người dáng dấp anh tuấn, phong độ miễn bàn, hấp dẫn nhiều người, đi ra ngoài chính là phong cảnh tươi đẹp, đi trên đường một lúc thôi, ước chừng đã hấp dẫn vô số nữ nhân không ngừng tán dương.
Hoắc Bắc Cảng giống như không có nghe thấy, lạnh nhạt lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, Giang Thừa run run lên lái xe.
Giang Thừa vẫn luôn lấy lòng Hoắc Bắc Cảng là có yêu cầu.
Lên xe, lúc Giang Thừa lái xe, mắt không ngừng liếc nhìn kính xe xem Hoắc Bắc Cảng, anh ta có chút cao hứng, e dè mở miệng với Hoắc Bắc Cảng, yêu cầu hắn: "Tổng giám đốc, anh chờ một chút, lát nữa ở bữa tiệc anh nhất định phải ở trước mặt phu nhân nói tốt cho tôi vài câu."
"Bum" một tiếng, Hoắc Bắc Cảng đột nhiên đạp một vào ghế lái Giang Thừa đang ngồi.
Giang Thừa thay Hoắc Bắc Cảng đau lòng cho cái ghế dựa kia, đây là phiên bản Rolls-Royce mới màu bạc số lượng có hạn, trị giá hơn một ngàn vạn, thế mà hắn một chân đạp tới, này cái này đáng giá hơn tiền ăn sáng của cả vạn người đấy.
Âm thanh của Hoắc Bắc Cảng bạo ngược, từ sau lưng vang lên, liên tục nhìn qua kính chiếu hậu xem Giang Thừa, đôi mắt như con báo bị kẻ khác giành mồi, nhìn chằm chằm rất cuồng dã, mang theo tức giận không thể nào ngăn cản, lời nói cứ như có kim châm, từng câu từng chữ như cơn gió lạnh: "Như thế nào? Đây là cậu để ý vợ tôi, còn muốn tôi nói tốt giúp cậu?
Nhìn hắn giống thằng ngốc sao? Để cho người khác theo đuổi vợ mình?
Giang Thừa bị Hoắc Bắc Cảng dọa cho vỡ mật, vẻ mặt thẹn thùng phủ nhận, "Tổng giám đốc, anh...... Đừng nói bậy, tôi để ý không phải phu nhân, mà là người bên cạnh phu nhân......cái người bên cạnh...... Cái kia...... Trợ lý."
Giang Thừa nói, làm Hoắc Bắc Cảng nhăn mày lại, nghe được Giang Thừa thích không phải Mộ Sơ Tình, hắn liền bớt giận đi một ít.
Bất quá nhìn Giang Thừa vẻ mặt thẹn thùng, hắn giương khóe miệng lên một chút, "Cậu đang xấu hổ?"