Hoắc Quốc Chương luôn lo lắng con trai nhà mình cứ độc thân, như vậy Hoắc gia sẽ không có hậu, may mắn hiện tại đối với ông mà nói đây là một niềm vui rất lớn.
Cháu nội có, con dâu cũng có, thằng con trai nhà ông sẽ không phải sống cô đơn như vậy nữa.
Hoắc gia đã có người nối dõi.
Đời này chuyện ông lo lắng nhất cũng đã xong, ông thật xin lỗi Mộ Sơ Tình, cũng chỉ có thể dùng cách này để bù đắp cho cô.
Hoắc Bắc Cảng mấp máy cánh môi không có phủ nhận yêu cầu này, xem như chấp nhận.
Mộ Sơ Tình biết bản thân cô không có cái quyền gì lên tiếng, liền ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, cái gì cũng không nói.
......
Một bữa cơm cứ như vậy, cũng không ai nói chuyện với ai.
Trước giờ Mộ Sơ Tình ăn rất ít cho nên cơm chiều hôm nay cô cũng như vậy, ăn được một chén sau đó đã ăn không vô.
Hơn nữa, cả người cô phát ngứa, rất ngứa, làn da giống như bị mấy ngàn con kiến thi nhau cắn, cảm giác này làm cho cô không thoải mái.
Cảm giác quen thuộc nói cho Mộ Sơ Tình biết cô bị dị ứng.
Thịt gà lại dị ứng, cô bị ngứa nên cứ đưa tay ra cào lên người mình, thật sự chịu không nổi, cô ra khỏi phòng bếp, nhanh chóng chạy về phòng, Mộ Sơ Tình lấy trong túi xách ra một túi thuốc dị ứng, cô luôn sợ chính mình sẽ ăn đến thịt gà, bị dị ứng cho nên vẫn luôn đem theo bên mình.
Uống thuốc xong, một lúc sau Mộ Sơ Tình mới cảm thấy toàn thân mới dễ chịu hơn một chút.
Cô nhìn nhìn trong gương, cả người cô hồng rực, cảm thấy buồn cười.
Cô chỉ chỉ chính mình trong gương, cười lạnh trào phúng, "Mộ Sơ Tình, như vậy đều không thể làm mày đối với anh ta hết hy vọng sao?"
Một người thật lòng yêu thương bạn sẽ tự nhiên nhớ kỹ sở thích của bạn, Mộ Sơ Tình nhớ rất kỹ sở thích của Hoắc Bắc Cảng, hắn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì cô đều nhớ rất rõ ràng, chính là đổi lấy lại hắn lại ép cô ăn thứ cô không thể ăn.
......
Mộ Sơ Tình xuống lầu, cô đã uống thuốc nên những vết đỏ dị ứng trên người đã biến mất, hiện giờ thoạt nhìn rất bình thường.
Chén đũa những thứ đó sẽ có người làm tới thu dọn, Mộ Sơ Tình cũng không cần làm việc.
Cơm nước xong cô cùng với Tiểu Bao hai người ngồi ở trên sofa cùng nhau xem TV.
Bất quá đối với cái chuyện xem TV này, quan điểm của hai mẹ con hoàn toàn bất đồng.
Mộ Sơ Tình cảm thấy Tiểu Bao bây giờ còn nhỏ, xem những cái phim thần tượng yêu đương đó có điểm không ổn, cho nên nghĩ đi nghĩ lại vẫn là cho Tiểu Bao xem 《 Gấu con đã đến 》 loại phim hoạt hình này tương đối thích hợp với lứa tuổi của Tiểu Bao. (
cái tên phim hổng có đúng nha mn, dịch ra ko biết nó tên gì luôn, chỉ biết đề tài là hoạt hình về mấy con gấu) ( _ _!)
Tiểu Bao thì lại như một ông cụ non ấy, sẽ không xem cái loại phim hoạt hình ảnh hưởng đến chỉ số thông minh này, Tiểu Bao muốn xem phim thần tượng kia.
Phim thần tượng đơn giản chính là tôi yêu anh, anh lại không yêu tôi kéo dài cốt truyện không có ý nghĩa.
Hai mẹ con liền vì cái vấn đề này mà sinh ra khác biệt.
Mộ Sơ Tình đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay Tiểu Bao, rất có đạo lý giải thích cho nó: "Tiểu Bao, bây giờ con còn nhỏ, nên con xem phim truyền hình cũng không cần xem nhiều như vậy, không có tốt, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khoẻ và đầu óc của con."
Hoắc Tiểu Bao chịu không nổi trắng mắt liếc cô một: "Mami, là ai lần trước xem phim thần tượng rồi khóc đến chết đi sống lại?"
Mộ Sơ Tình: "......"
Hoắc Tiểu Bao thật sự là muốn xem phim thần tượng, cũng chỉ có thể xin daddy giúp đỡ, thằng nhóc đáng thương hề hề đôi mắt nhỏ nhìn Hoắc Bắc Cảng ở bên kia đang chuẩn bị đi lên lầu.
Hoắc Bắc Cảng thu được ánh mắt xin giúp đỡ của Tiểu Bao, còn tưởng rằng Mộ Sơ Tình cố ý ngược đãi Tiểu Bao, tranh TV với nó.
Cho nên Hoắc Bắc Cảng tiến đến sau lưng Mộ Sơ Tình, đối với cô khịt mũi coi thường: "Mộ Sơ Tình, cô còn nhỏ sao? Cùng một đứa con nít tranh TV xem?"
"......" Mẹ nó......