Hoắc Bắc Cảng nghe thấy vấn đề này thì sửng sốt, lúc hắn đang tự hỏi phải trả lời như thế nào thì nghe giọng Mộ Sơ Tình truyền đến như chém đinh chặt sắt phủ nhận: "Không cần cử hành. Chúng con không muốn cử hành hôn lễ."
Hoắc Quốc Chương nghe được câu trả lời này mặt biến sắc, không vui hỏi lại cô: "Sơ Tình, tại sao? Vì cái gì hai đứa đều đã kết hôn, còn không tính toán cử hành hôn lễ?"
Mộ Sơ Tình mím chặt môi, không nói gì.
Bởi vì chuyện này hết thảy đều không phải là một cuộc hôn nhân thật sự, chuyện này không phải là cô ảo tưởng, đây là một giấc mộng đẹp lừa mình dối người, một hôn thú là một giấc mộng mang theo tâm tư trả thù, cho nên vì cái gì lại muốn đem giấc mộng đẹp này biên kịch cho càng thêm hoàn mỹ?
Một chút tình yêu đều không có vậy cần gì phải tổ chức hôn lễ?Hà tất lừa mình dối người, rồi sau đó lại đi lừa thêm người khác?
Như vậy căn bản đây là hôn lễ bố thí, Mộ Sơ Tình tình nguyện không cần.
Lúc còn là một thiếu nữ cô cũng đã từng ảo tưởng về hôn lễ, chính là hai người yêu nhau cùng nhau nắm tay đi vào lễ đường, vốn là anh yêu cô và cô cũng yêu anh, hai người thật lòng yêu nhau mới có thể kết hôn với nhau, như vậy mới gọi là hôn lễ.
Giống như bọn họ hiện tại, hôn lễ hoàn toàn chỉ là bài trí, một chút chân thật đều không có.
Tuy rằng cô yêu Hoắc Bắc Cảng, nhưng vấn đề chính là Hoắc Bắc Cảng không yêu cô, cho nên hôn lễ như vậy muốn tổ chức để làm gì?
......
Mộ Sơ Tình cảm giác quanh mình nhiệt độ không khí trở nên rất thấp, biết Hoắc Bắc Cảng thích phóng ra hàn khí lại không vui vẻ.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, cho một đáp án nghe như rất hoàn mỹ: "con chính là không thích những chỗ náo nhiệt, kết hôn là chuyện của hai người, không cần phải phô trương lãng phí như thế, chỉ cần lãnh giấy kết hôn là được, không cần cử hành hôn lễ, tiệc mừng đãi khách các thứ."
Hoắc Quốc Chương rất không vừa lòng phản bác: "Chuyện này sao có thể? Con trai Hoắc Quốc Chương này cưới vợ sao có thể làm đơn giản như thế? Cần phải làm cho thật hoành tráng, ba còn muốn đãi tiệc ba ngày ba đêm mới được! Hơn nữa Sơ Tình, con còn vì Hoắc gia mà sinh được cho chúng ta một đứa cháu nội đáng yêu, chúng ta tuyệt đối không thể bạc đãi con! Liền nghe theo ba, cử hành hôn lễ, rồi trong hôn lễ hôm đó công bố thân phận của Tiểu Bao!"
Mộ Sơ Tình bị lời nói cường ngạnh của ông làm cho không có cách nào cự tuyệt, hoảng sợ mới vừa mở miệng muốn phủ nhận lại phát hiện đầu trống rỗng, không thể nghĩ ra được cái cớ gì để phủ nhận.
Hoắc Bắc Cảng vẫn luôn ở bên cạnh không nói gì, bỗng nhiên hắn ngữ khí lạnh như băng, "Ba, cô ấy nói không kết hôn thì không kết hôn, ba ép người ta làm gì? Có cái gì tốt mà kết hôn, cô cảm thấy tôi cưới cô thật quang vinh sao?"
Một câu, chỉ hi vọng công kích được Mộ Sơ Tình, ngoài ra hắn không suy nghĩ được gì hết.
"Hoắc Bắc Cảng! Con nói cái gì?" Hoắc Quốc Chương tức giận nhìn thoáng qua Mộ Sơ Tình, ông trừng mắt nhìn Hoắc Bắc Cảng, có chút bực bội: "Hai vợ chồng anh chị như thế nào mà một đứa như vậy, một đứa khác cũng như vậy?"
Hoắc Quốc Chương thở dài một hơi, không hề ái ngại, "Tôi là theo không kịp trào lưu thời đại của các anh các chị. Thôi thôi, anh chị trẻ tuổi thích như thế nào thì làm như thế nấy đi, dù sao tiệc nhận tổ quy tông của Tiểu Bao, tôi nhất định sẽ làm, làm cho người khác biết Hoắc Quốc Chương tôi có một đứa cháu đích tôn. Cũng muốn để cho người khác biết Hoắc gia chúng ta là có hậu!"
Hoắc Quốc Chương lớn tuổi, cho nên chỉ có một nguyện vọng chính là muốn có một đứa cháu để mà thương yêu, để hưởng phúc.
Từ lúc xảy ra chuyện kia, 5 năm qua Hoắc Bắc Cảng vẫn luôn không có chạm qua bất cứ người phụ nữ nào.