Hoắc Quốc Chương nghe được Mộ Sơ Tình thuận theo mà kêu một câu mới vừa lòng, không có nói nữa.
Hoắc Bắc Cảng liền ở bên cạnh Mộ Sơ Tình, cảm giác đặc biệt xấu hổ này làm Mộ Sơ Tình không thoải mái, rất không quen.
Cố tình như thế, xấu hổ cũng chỉ có một mình cô, Hoắc Bắc Cảng một chút ý tứ kỳ quái đều không có.
......
Người làm đi kêu Hà Thục xuống lầu ăn cơm, Hà Thục cự tuyệt, nói dưới lầu có người làm bà ta ghê tởm, bà ta ăn không vô nữa.
Lời nói khắc nghiệt như vậy, Mộ Sơ Tình cũng đủ cảm giác được mình bị bà ta nhằm vào.
Hoắc Quốc Chương chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Được rồi, bà ấy không xuống thì không xuống, chúng ta vài người cũng có thể ăn cơm, không cần bà ấy xuống, bà xuống cũng là phá hư bữa cơm thôi, thím Trương, đem cơm chiều lên lầu cho phu nhân là được."
Nói xong ông nhìn Mộ Sơ Tình, ngượng ngùng nói: "Sơ Tình, không cần lo cho bà ấy, chúng ta ăn cơm đi, lời bà ấy nói, con đừng để bụng, không cần phải xen vào chuyện bà ấy."
"Dạ." Mộ Sơ Tình cười cười, bắt đầu động đũa, một chút thương tâm đều không có.
......
Vốn dĩ là đang gió êm sóng lặng ăn cơm, chính là Hoắc Tiểu Bao như thế nào cũng không có động chiếc đũa, thằng nhóc đôi mắt sáng ngời mở to nhìn chằm chằm vào Mộ Sơ Tình, cặp mắt mị hoặc, giọng nói nhàn nhạt cố ý kiếm chuyện hỏi: "Mami, tại sao mẹ gả cho ba lâu như vậy rồi mà cũng chưa từng kêu ba là ông xã? 1
"Khụ......" Tiểu Bao thình lình hỏi câu này làm Mộ Sơ Tình bị dọa hết hồn, cô nuốt nuốt nước miếng.
Gả cho ba nó lúc nào mà lâu? Mới có mấy ngày thôi mà!
Mộ Sơ Tình bị nghẹn nước miếng đến cay mắt, muốn uống nước để giảm bớt cơn nóng rát trong cổ họng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một ly nước lọc, một bàn tay trắng nõn thon dài bưng ly nước đưa cho cô, đẹp đến không thở được.
Mộ Sơ Tình theo bàn tay kia nhìn qua, phát hiện Hoắc Bắc Cảng vẻ mặt âm trầm đưa cho cô ly nước lọc.
Mộ Sơ Tình thiếu chút nữa không nhịn được lại muốn nuốt nước miếng, quá mức kinh động? Hoắc Bắc Cảng vì sao cô thình lình xảy chuyện liền đưa nước lọc cho cô?
Là muốn giúp cô, hay là muốn hù chết cô?
Hoắc Bắc Cảng thấy mình đưa nước cho cô, đã đưa một hồi lâu, người phụ nữ này rõ ràng có ý không muốn uống, Hoắc Bắc Cảng có chút bực bội, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho cô: "Uống đi."
Mộ Sơ Tình nghe được giọng hắn không vui, sau đó rõ ràng có chút túng, nhởn nhơ nhận lấy ly nước,ực ực uống nước.
Có ly nước này làm giảm bớt khô rát trong cổ họng, Mộ Sơ Tình cũng cảm thấy bớt khó chịu đi một chút.
Mộ Sơ Tình đem ly nước để lên bàn, định tiếp tục ăn cơm, Hoắc Tiểu Bao đột nhiên lại dùng ngữ khí nhàn nhạt đó hỏi Mộ Sơ Tình, "Mami, mẹ không phải nói với con được người khác giúp đỡ thì phải nói cám ơn sao? Vì sao vừa rồi mẹ không nói cám ơn daddy?" 6
Mộ Sơ Tình: "......"
Tiểu tử thúi này chính là chuyên gia, chuyên môn bắt bẻ! Ngày thường dạy nó, nó không vận dụng, bây giờ lại giống như thật là có nề nếp đem mấy cái lý lẽ này ra giảng đạo lý với cô? 1
Mộ Sơ Tình vốn định im im trầm mặc cho qua chuyện, thoát một kiếp thiên tai, không biết sao xui xẻo Hoắc Bắc Cảng đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo vẻ nguy hiểm ngập tràn, "Đúng vậy, bà xã của anh được anh giúp, thế nhưng không có nói cám ơn với anh nha." 1
"Khụ......" Mộ Sơ Tình rất muốn nhịn xuống biểu hiện thất thố của chính mình, thế nhưng còn chưa có nhịn xuống đã nghe đến Hoắc Bắc Cảng nói hai chữ "Bà xã", lúc này cô hoàn toàn nhịn không được!
Bà xã!
Hoắc Bắc Cảng thế nhưng lại nhẹ nhàng như thế mà nói ra, lại còn quang minh chính đại dưới tình huống này nói ra hai chữ bà xã!