Loại hương vị này rất cuốn hút, làm cho cô có chút ý loạn tình mê.
Hắn đột nhiên tới gần quá mức, cường đại, hơn nữa trong lòng còn chưa thoả mãn, càng muốn tiến gần sát vào Mộ Sơ Tình.
Mộ Sơ Tình bị hành động của Hoắc Bắc Cảng làm cho hoảng sợ, để tránh cho hắn lại tới gần sát mình, Mộ Sơ Tình vươn bàn tay mềm mại nhỏ nhắn, nhẹ nhàng chống lên ngực Hoắc Bắc Cảng, không cho hắn tới gần cô.
"Cái kia..." Mộ Sơ Tình thẹn thùng mở miệng, thanh âm có chút lắp bắp, hàng mi khẽ run run, có chút khủng hoảng, "Hoắc Bắc Cảng, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói, anh không cần phải dựa sát vào tôi như vậy, anh làm ơn tránh ra một chút được không?"
Có việc gì không thể từ từ nói chuyện được sao? Thế nào cũng phải muốn dựa gần sát vào cô như vậy, muốn hù chết cô sao?
Hơi thở hắn nóng rực như thế, làm Mộ Sơ Tình trong lòng có chút bất an.
Tên đàn ông này luôn có bản lĩnh như thế, chỉ cần một động tác nhỏ thôi cũng đủ khiến cho cô tâm phiền ý loạn.
Hoắc Bắc Cảng chân sau chống vào cẳng chân Mộ Sơ Tình, bờ môi tiến đến bên cạnh tai của Mộ Sơ Tình, đem khí lạnh thổi thổi ở bên tai cô.
Cảm giác lành lạnh kích thích, cả người Mộ Sơ Tình run lên, cơ thể mẫn cảm nổi da gà, có chút run run.
Muốn kháng cự lại hành động thân mật ái muội của Hoắc Bắc Cảng, nhưng Mộ Sơ Tình lại không có biện pháp gì để mà ngăn cản hắn, chỉ có thể giống như con cừu non để tuỳ ý hắn dẫn dắt.
Hoắc Bắc Cảng bắt được người Mộ Sơ Tình, đôi mắt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi hung ác nham hiểm mở miệng: "Mộ Sơ Tình, thừa nhận đi, cô xem bộ dạng hiện giờ của cô thẹn thùng giống cái gì? Cô hiện tại còn thích tôi đúng không?"
Không thể không nói người phụ nữ này thẹn thùng trông rất đáng yêu, khuôn mặt đỏ bừng, vừa nhìn đã muốn cắn cho một ngụm.
Trước kia tại sao hắn lại không phát hiện ra người phụ nữ này thật sự khá xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn. Ngũ quan của cô tinh xảo lại cân xứng, bởi vì đi làm nên chỉ trang điểm nhẹ. Cô trang điểm nhẹ không có làm cho Hoắc Bắc Cảng cảm thấy chán ghét mà còn khiến cho hắn vừa nhìn đã thấy rất thích mắt.
Hoắc Bắc Cảng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đương nhiên là hắn đang rất hứng thú, Mộ Sơ Tình bị hắn nhìn chằm chằm rất ngượng ngùng, lúc này tim cô đập rất nhanh, giống như nai con đang chạy loạn.
Hoắc Bắc Cảng nhìn thấy cô thẹn thùng như thế, đột nhiên cong cong khoé môi, trong lòng lại nảy ra ý tưởng, hắn lại tiến đến bên tai Mộ Sơ Tình, trong nháy mắt cắn vào vành tai trắng nõn của cô.
Lỗ tai là nơi nhạy cảm nhất trên người Mộ Sơ Tình, lại bị Hoắc Bắc Cảng ngậm vào trong miệng, ấm áp kích thích làm đầu óc Mộ Sơ Tình trong nháy mắt bị nổ tung, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được gì nữa.
Mộ Sơ Tình há hốc mồm, mắt vẫn luôn trừng lớn, ngơ ngác nhìn, không biết phải làm sao, cả người cứng đờ ra.
Hầu kết Hoắc Bắc Cảng khẽ động động, âm thanh trong trẻo lạnh lẽo vang lên ở bên tai cô rất rõ ràng: "Mộ Sơ Tình, đến bây giờ cô vẫn còn thích tôi có phải không?"
"Ầm..." một tiếng!
Giống như là sét đánh ngang tai, Mộ Sơ Tình giống như là một chú chó Teddy, kinh hoảng thất thố không biết phải làm sao mới tốt.
Tên đàn ông này thật là... Nói bừa cũng trúng sự thật sao?
Chẳng lẽ cô một chút tâm tư cũng không giấu được, hắn dễ như trở bàn tay đã có thể phát hiện ra sao?