Đối với những lời nói của Hà Thục, Mộ Sơ Tình tự nhiện mà hình thành một loại miễn dịch, mỗi lần Hà Thục nhìn thấy cô đều sẽ châm chọc mỉa mai một phen, người đáng sợ chính là thói quen, Mộ Sơ Tình đã có thói quen, những lời Hà Thục nói vào tai trái lại ra tai phải, đối với cô không có ảnh hưởng gì.
"Cám ơn bá mẫu đã khẳng khái chỉ giáo, bằng không con thật sự không có cách nào đối với bá mẫu gọi một tiếng mẹ, bá mẫu không xứng đâu."
Hà Thục nghe Mộ Sơ Tình nhanh mồm dẻo miệng nói, nghe đến câu sau thì chấn động, tức giận đến toàn thân run rẩy, đôi mắt hình viên đạn trừng Mộ Sơ Tình: "Mộ Sơ Tình! Cô nói cái gì?"
Mộ Sơ Tình xinh đẹp nở nụ cười, tươi cười lạnh nhạt "Bá mẫu nghe chính cái gì con vừa nói đó, nếu không có chuyện gì, con đi lên trước, không làm phiền bá mẫu, cáo lui."
Nói xong, cô nhìn Hoắc Quốc Chương, "Ba, không có việc gì nữa con xin phép lên lầu nghỉ ngơi."
Mộ Sơ Tình một là không nghĩ cùng Hoắc Bắc Cảng xuất hiện, vừa xuất hiện lại nghĩ đến vừa rồi cô chịu những uỷ khuất đó, hơn nữa cô cũng không hi vọng xa vời gì vào chuyện của mình và Hoắc Bắc Cảng nữa, cô cùng mẹ hắn khắc khẩu, ở trong mắt hắn hình tượng của cô là một người phụ nữ độc ác, trong miệng tràn đầy những lời nói cay độc.
Hai là cô không nghĩ mình và Hà Thục khắc khẩu quá nhiều, thật sự rất mệt, lại còn tổn hại đến thân thể, cô ngại phiền.
Cho nên cô cùng Hoắc Quốc Chương nói một câu đơn giản liền lên lầu, đi về phòng.
Mộ Sơ Tình nói xong liền hướng về phía lầu trên mà đi, Hà Thục tức muốn chết, liền đi qua muốn bóp chết Mộ Sơ Tình, chính là đột nhiên bị Hoắc Quốc Chương kéo tay lại, ngăn cản hành vi của bà ta.
Hà Thục càng tức giận muốn tránh thoát, "Hoắc Quốc Chương, ông không nhìn xem con đàn bà chết tiết kia là có thái độ gì, nói với tôi cái gì, ông vừa rồi không có nghe được giọng nói của cô ta đối với tôi kém cỡ nào sao?"
Hoắc Quốc Chương thở dài một tiếng, không nề hà: "tôi nói bà không thể bớt vài câu sao? Mỗi lần Sơ Tình trở về, trong nhà lại xào xáo, chính là bị bà châm chọc cho nổi giận, bà thế nào cũng phải nháo đến trong nhà lạnh tanh mới vừa lòng phải không?"
"Hoắc Quốc Chương, ông nói những lời này là có ý gì? Ông đây là trách tôi sao? Nếu không phải Mộ Sơ Tình cô ta là thiên sát cô tinh, tôi sẽ nói với cô ta như vậy sao? Cô ta chính là thiên sát cô tinh, Bắc Cảng nhà chúng ta tới gần cô ta sẽ xảy ra chuyện, ông nhẫn tâm nhìn nó đi tìm đường chết sao? Ông làm cha như vậy sao? Không biết còn tưởng rằng ông đối với Mộ Sơ Tình tốt như thế, cho rằng ông mới chính là cha của cô ta!"
"Đủ rồi! Mẹ!"
Đột nhiên, âm thanh lãnh khốc của Hoắc Bắc Cảng vang lên, rất lớn. Hà Thục tức khắc ngưng nói nhìn Hoắc Bắc Cảng, Hoắc Bắc Cảng nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lẽo, thậm chí còn có ý ghét bỏ không muốn nhìn.
Không, nơi nào, từ lúc nào thì hắn không nhìn đến, chính là lúc bà ta cho Mộ Sơ Tình một tát, Hoắc Bắc Cảng liền lộ ra ánh mắt như vậy nhìn bà, lạnh nhạt như bà ta không phải mẹ hắn mà giống như ánh mắt nhìn thấy kẻ thù, như muốn giết người vậy.
Cho nên Hà Thục sợ, sợ Mộ Sơ Tình làm thương tổn đến con trai bà ta, mới trăm phương nghìn kế nhằm vào Mộ Sơ Tình, hi vọng cô cách xa bà ta càng xa càng tốt, hiện giờ mọi chuyện lại phát sinh không đúng ý của bà ta. Hoắc Bắc Cảng ánh mắt âm lãnh như là oán hận, hắn rít qua kẽ răn, từng câu từng chữ đều là nhắc nhở Hà Thục, "Chuyện của con sẽ do con làm chủ, con thích ai liền tới gần người đó. Người con thích, cho dù là thiên sát cô tinh cũng tốt, con sẽ vì cô ấy mà tìm đường chết!"