Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn anh một cái, lười ba hoa với anh, ngồi xuống đối diện.
Trần Vũ Thịnh nói: "Cậu bị sao vậy?".
Nhìn ra anh không thích hợp, Trần Vũ Thịnh hiểu được, anh lại có nan đề.
“Tôi chỉ nghĩ, tôi không muốn ly hôn".
“A?".
Trần Vũ Thịnh cười nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Cũng phải, kỳ thật bả chủ có cái gì không tốt, mặc dù thân phận và gia thế thói quen, có chút không hợp với ngài, nhưng mà, còn lại vẫn không tồi".
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh một cái.
“Những thứ vô nghĩa này có thể giải quyết vấn đề của tôi?".
Trần Vũ Thịnh ngồi thẳng, nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Cậu biết, tôi không thể giúp cậu giải quyết vấn đề, vấn đề của cậu, cậu vẫn nên tự mình giải quyết, tôi chỉ có thể giúp cậu thông suốt suy nghĩ của mình, nếu cậu không muốn ly hôn, thì không ly hôn, vì sao lại làm ngài buồn rầu?".
“Chỉ là không nghĩ ra, vì sao lại không muốn ly hôn".
“Cậu cảm thấy là bởi vì cái gì?". Trần Vũ Thịnh chuyên nghiệp lên, cũng là có thể rất chuyên nghiệp, nhìn Cố Tĩnh Trạch, anh nhẹ nhàng nói.
Cố Tĩnh Trạch đáp: "Có lẽ là bởi vì quen sự tồn tại của cô ấy, có lẽ là bởi vì, người đưa ra ly hôn là cô ấy, làm tôi cảm thấy không cam lòng, có lẽ là bởi vì, tôi còn ảo tưởng về cô ấy……”
“Ảo tưởng?". Trần Vũ Thịnh thiếu chút nữa phá công, nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Cái gì…… Ảo tưởng".
Cố Tĩnh Trạch lại lần nữa dùng sức trừng mắt nhìn anh một cái, biết rõ cố hỏi.
Vừa thấy ánh mắt này. Trần Vũ Thịnh lập tức bật cười.
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch hiện lên bị đè nén: "Trần Vũ Thịnh, cậu không muốn làm nữa phải không?".
“Không đúng không đúng, ý cậu nói, cậu vẫn chưa cùng cô ấy…… Hoàn thành việc vợ chồng à?".
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Tôi không thể làm quan hệ giữa chúng ta càng hỗn loạn lên, tôi cũng không thể…… Bằng vào chính dục vọng của mình, thì sẽ làm chuyện không tốt cho cô ấy, đây là nhu cầu sinh lý của tôi, cô ấy không phải đối tượng phát tiết, cho nên, tôi không thể làm như vậy".
Trần Vũ Thịnh: "Tôi cảm thấy, cậu thật sự quá áp lực mình, mới có thể không bỏ xuống được, có lẽ thử ở bên cô ấy một lần, khả năng sẽ không có nhiều ý nghĩ như vậy".
“……”
Trần Vũ Thịnh: "Sao, cậu rốt cuộc có cái gì băn khoăn?".
“Như vậy, nếu xác thật là nhu cầu sinh lý làm tôi không thể nào quên cô ấy, chẳng phải sẽ thương tổn cô ấy".
Trần Vũ Thịnh: "Áp lực mình, nhưng mà, vì sao cậu quan tâm cô ấy như vậy?".
“Bởi vì……”
“Cậu cũng không biết đúng không?".
“Đúng vậy……”
“Này vốn dĩ chính là nan đề, cậu để ý cô ấy, không muốn thương tổn cô ấy, vậy chỉ có thể thương tổn chính cậu, đây là lựa chọn của cậu".
Cố Tĩnh Trạch nghĩ không ra.
Cuối cùng cảm thấy, mình cần một cái đáp án, nhưng mà đáp án nảy, không ai có thể nói cho anh.
Cũng may, tất cả ngày hôm qua, Lâm Triệt xem ra thật sự đã quên mất.
Về nhà nhà, Cố Tĩnh Trạch thấy Lâm Triệt đang xé một cái túi.
Cố Tĩnh Trạch đi qua: "Em đang làm gì?".
“Có người gửi tới cho em, không biết là cái gì?".