Hoắc Bắc Cảng cũng không dám đi quấy rầy cô, cũng không dám đi đắc tội với cô, sợ một khi Mộ Sơ Tình không cao hứng sẽ lại giống như năm đó, một lời không hợp liền bỏ nhà trốn đi, hắn lục tung thế giới lên tìm cũng tìm không thấy, cô đã quay về là tốt rồi, chẳng sợ trở thành một người xa lạ, chỉ cần cô ở bên cạnh hắn là tốt rồi, cho nên hai người chính là như thế không nóng không lạnh vượt qua gần 5 năm trời.
Trong lúc cả hai như là người xa lạ, cũng là người xa lạ mà quen thuộc nhất.
Hắn vẫn sẽ nhịn không được mà quan sát cô, vẫn sẽ nhịn không được mà chú ý đến cô, chỉ là làm bộ như mình không quan tâm mà chú ý đến cô.
Hoắc Bắc Cảng hắn cũng không biết bản thân làm thế nào mà có thể nhẫn nại đến như vậy, lạnh nhạt đến như vậy.
Cho nên sau đó, lúc Hoắc Bắc Cảng biết mình và Mộ Sơ Tình còn có một đứa con, một đứa con bị Mộ Sơ Tình che giấu suốt 5 năm, hắn liền điên rồi, quả thực là điên rồi, vui sướng đến điên rồi, suốt cả đêm không ngủ, sợ bản thân mình ngủ rồi, sau khi tỉnh lại, lại phát hiện đó chỉ là mơ, kích động đến mức tim đập điên cuồng suốt cả một ngày, không ngừng đập, điên cuồng đập, tưởng tượng đến hai bọn họ hai đã có con, phản ứng đầu tiên của Hoắc Bắc Cảng hắn chính là cầm sổ hộ khẩu đi tìm nhà trọ của Mộ Sơ Tình, lôi kéo Mộ Sơ Tình đến Cục Dân Chính kết hôn, khiến quan hệ của bọn họ cứ như vậy viết thành chương mới.
Lúc đó, lúc hai người ở Cục Dân Chính kết hôn, hắn nói ra những lời đó đơn giản chỉ là tìm hai tay vỗ thành tiếng, hoàn toàn chính là bởi vì hắn tức giận, hắn giận, giận Mộ Sơ Tình đã che giấu chuyện cô có con suốt 5 năm, trước giờ không chịu nói cho hắn biết.
Cho nên hắn nổi giận, hắn phẫn nộ, hắn nói những gì đều không có trôi qua đại não, liền nói ra như thế.
Cũng là lúc đó hắn mới biết Mộ Sơ Tình biến mất một năm là để làm gì? Chính là đi sinh con, chính là sinh con xong cô đã quay về, lại không có nói gì đến chuyện có con cho hắn biết. Càng oán hận chính là một mình cô lén đi sinh con, thân thể cô gầy yếu như thế, làm thế nào mà có thể chịu đựng được áp lực lớn đến vậy, một mình đơn độc đi sinh con, rốt cuộc cô đã khiến người ta đau lòng đến mức nào, rốt cuộc cô đã phải kiên cường đến mức nào, làm một người mẹ đơn thân.
Hoắc Bắc Cảng hắn oán hận Mộ Sơ Tình đã không nói cho hắn biết mọi chuyện, khiến cho cô một mình chịu khổ. Khiến cho hắn không có trải qua đoạn thời gian cô mang thai, không được chứng kiến thời khắc cô sinh con, không có trải qua thời khắc sinh tử kiếp nạn cùng cô.
Đều nói thời khắc phụ nữ sinh con là lúc thống khổ nhất cuộc đời, hắn lại không có ở bên cạnh Mộ Sơ Tình vào lúc cô thống khổ nhất, khiến cô một mình, lẻ loi cô quạnh mà chịu đựng. Mỗi khi hắn nghĩ đến đây, tâm liền như bị dao cắt.
Bản thân hắn là một người cha lại bị Mộ Sơ Tình bỏ lỡ mất 5 năm, không có làm được nghĩa vụ, trách nhiệm của một người cha, không phải là một người cha tốt, cho nên hắn oán hận, oán hận cái người phụ nữ ích kỷ này đã tước đoạt đi quyền lợi của hắn, cho nên mới nói ra những lời làm tổn thương người như vậy, thật ra làm cô bị thương tổn, chính hắn cũng sẽ đau đớn trong lòng. Chính là hắn vẫn sẽ cao hứng, những lúc Mộ Sơ Tình không thấy, lén lấy sổ đăng ký kết hôn của hai người ra xem, xem đến ngây người, nhìn đến mức như muốn làm thủng cả quyển sổ đó mới thôi. Lại còn cười như một tên ngốc.
Mộ Sơ Tình không biết chính là, trên tay hắn giữ một quyển sổ kết hôn, từ trước giờ hắn luôn mang theo bên mình, lúc ở văn phòng cũng lấy ra xem một cái. Về đến nhà cũng mang theo quyển sổ đó, ngẫu nhiên đêm khuya tĩnh lặng ngồi nhớ Mộ Sơ Tình cũng lấy ra nhìn một cái. Dùng hiện thực nói với chính mình, cô sẽ không rời đi, dùng hiện thực nói với chính mình, hai người bọn họ đã thật sự ở bên nhau, giấy đăng ký kết hôn sẽ được pháp luật bảo hộ.