Hạo Thiên Khuyển đang ăn kem cũng thấy khó chịu "Ta cũng không quen nhìn nữ nhân kia, thật là giả tạo! Ghê tởm! Sao trên đời lại còn có người như vậy tồn tại!"
"Đúng vậy, phải làm sao đây?" Hỉ Bảo kêu meo mèo hai tiếng.
Hạo Thiên Khuyển nhìn cái tiệm cơm Tây kia một lúc, sau đó nó lắc lắc cái đuôi, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Nó nói với Hỉ Bảo: "Đợi lát nữa nàng ta đi WC, chúng ta sẽ đối phó."
Hỉ Bảo tò mò nhìn Hạo Thiên Khuyển, bộ dáng ngây ngốc hỏi nó: "Ngươi có cách gì sao?"
Hạo Thiên Khuyển thần bí nói: "Có, ta có mang theo một lọ thuốc từ trên Thiên Đình, lấy từ chỗ thần y đến đây, chỉ cần lấy lọ nước thuốc này đổ lên người nàng ta, sau này chỉ cần nàng ta chạm vào Thái tử thì nàng ta sẽ có cảm giác như bị điện giật, như vậy thì nàng ta sẽ không chạm vào Thái tử được, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Hỉ Bảo vẻ mặt sùng bái nhìn Hạo Thiên Khuyển, "Được được được, Hạo Thiên Khuyển, ngươi quá lợi hại, ngươi quá giỏi luôn."
Hạo Thiên Khuyển ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, giả vờ nói: "Làm gì có, làm gì có."
......
Mộ Sơ Tình rời khỏi đó xong, thẫn thờ định trở về tìm Hỉ Bảo và Độc Thân Cẩu.
Chính là lại không thấy hai chúng nó đâu, không biết là đi đâu rồi.
Cả người Mộ Sơ Tình có chút mệt mỏi, cô có cảm giác đầu mình hơi choáng váng, giống như giây tiếp theo liền sẽ té ngã, cô gắng gượng chống tay lên tường, muốn cho bản thân trấn định lại nhưng mọi thứ trước mắt lại bắt đầu trở nên mờ ảo.
Dạ dày của cô bắt đầu đau giống như bị ai rút gân, cứ quặn thắt từng cơn, cô đưa tay ra ấn chặt bụng mình, vì đau nên mặt mày tái nhợt, cánh môi cũng tái đi không còn chút huyết sắc.
Mộ Sơ Tình không nghĩ ra, tại sao dạ dày lại đau đến như vậy, cô chống vào tường, trên trán đều đã túa ra mồ hôi lạnh, cả người cô đều đã lạnh băng.
Mộ Sơ Tình nhìn quanh trung tâm thương mại, định nhờ người khác giúp đỡ, cô nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông, trông rất quen......
Là Mạc...... Mạc...... Mạc Diệc Phong!
Là Mạc Diệc Phong, mới đầu còn nhìn được rõ ràng một tý, sau đó càng lúc càng mơ hồ, đến cuối cùng không còn nhìn ra được anh ta, trước mắt một mảnh trắng xoá.
"Oành" một tiếng.
Đột nhiên một trận quặn đau, rút hết sức lực toàn thân của cô đi, cô đau đớn hít từng ngụm khí lạnh, sau đó bỗng ngất xỉu.
Mạc Diệc Phong thấy được ở cách đó không xa có người té xỉu, anh ta sốt ruột chạy tới, vỗ vỗ gương mặt của Mộ Sơ Tình, "Này cô gì ơi, cô gì ơi, cô làm sao vậy? Cô gì ơi, cô xảy ra chuyện gì?"
Mạc Diệc Phong gọi nhưng thấy Mộ Sơ Tình vẫn không tỉnh lại, liền bế Mộ Sơ Tình lên đưa đến bệnh viện.
......
Mộ Oanh Oanh ăn được nửa chừng, sợ lúc này lớp trang điểm trôi hết sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình trước mặt Hoắc Bắc Cảng, cho nên cô ta nói là đi vệ sinh rồi sẽ lén trang điểm lại.
Hỉ Bảo và Hạo Thiên Khuyển vẫn luôn đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Mộ Oanh Oanh đi ra, Hạo Thiên Khuyển kích động kêu Hỉ Bảo, "Hỉ Bảo, nhanh lên, nhanh lên đuổi theo nàng ta."
"A? Rồi sao nữa? Rồi ta phải làm gì nữa?" Hỉ Bảo vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Hao Thiên Khuyển liếc nhìn Hỉ Bảo một cái, đánh giá nó một lượt từ trên xuống dưới, nghĩ đến việc gì đó rồi bỗng dưng hỏi nó: "Ngươi có thể hóa thành hình người không?"
Hỉ Bảo gật đầu, "Có thể, ta có thể hóa thành hình người, đạo hạnh của ta đã đủ rồi."
Hạo Thiên Khuyển liền cao hứng phân phó Hỉ Bảo, "Vậy ngươi hóa thành hình người rồi mới khóa cửa WC của Mộ Oanh Oanh lại, sau đó đổ lọ nước này lên người ả ta là xong."
Hỉ Bảo hiểu ra, lập tức chạy về phía WC nữ.