Tại sao Hoắc Bắc Cảng lại nói với cô ta như vậy, thật không thích hợp......
Mộ Oanh Oanh chần chừ nhìn Hoắc Bắc Cảng, bị dọa run run, không nói được gì.
"Cái này, chúng ta là vợ chồng, ngủ chung một phòng không phải sao?"
Hoắc Bắc Cảng nghe cô ta nói vậy, trầm mặt, sau đó liền đẩy Mộ Sơ Tình ra ngoài, "Mộ Sơ Tình, tôi không biết cô ở đây giở trò gì với tôi, tóm lại, bây giờ lập tức cút khỏi đây, cút trở về phòng của cô đi."
"Sao cơ?" Mộ Oanh Oanh khiếp sợ, "Tại sao lại muốn em trở về phòng mình? Đây không phải là phòng của em sao? Đêm nay không phải là chúng ta sẽ ngủ chung với nhau sao?"
Hoắc Bắc Cảng: "......"
"Tôi và cô ngủ chung với nhau khi nào? Mộ Sơ Tình, đầu cô có vấn đề à?"
Hoắc Bắc Cảng vừa nói, vừa đẩy Mộ Sơ Tình ra khỏi phòng.
Mộ Oanh Oanh kinh ngạc.
Chúng ta ngủ chung với nhau khi nào?
Chẳng lẽ hai người bọn họ trước nay đều không có ngủ chung với nhau sao?
Làm sao có thể? Bọn họ không phải là vợ chồng sao? Làm gì có vợ chồng nhà nào mà không ngủ chung với nhau cơ chứ!
Mộ Oanh Oanh bị Hoắc Bắc Cảng đẩy ra khỏi phòng, Hoắc Bắc Cảng giữ cửa khóa lại.
Thật kỳ quái, thế nhưng Hoắc Bắc Cảng lại đối xử như vậy với Mộ Sơ Tình...... Vô cảm, không thích cô như vậy.
Mộ Oanh Oanh bị đẩy ra khỏi cửa xong, lát sau Hoắc Bắc Cảng đột nhiên mở cửa, Mộ Oanh Oanh cho rằng có chuyển biến, quay lại nhìn Hoắc Bắc Cảng.
Trên tay Hoắc Bắc Cảng cầm một hộp quà.
Mộ Oanh Oanh vừa nhìn thấy, có chút khiếp sợ nhìn Hoắc Bắc Cảng.
Hoắc Bắc Cảng đem hộp quà trên tay đưa cho Mộ Oanh Oanh.
Mộ Oanh Oanh có chút kinh ngạc, không dám vươn tay nhận lấy, "Đây là cái gì?"
Hoắc Bắc Cảng trầm mặc một chút, ngượng ngùng nói: "Quà sinh nhật."
Thanh âm rất lạnh nhạt, mang theo một chút thẹn thùng.
Quà sinh nhật?
Hôm nay là sinh nhật Mộ Sơ Tình sao?
Mộ Oanh Oanh kích động nhận lấy hộp quà sinh nhật, "Thật sao? Đây là quà sinh nhật anh tặng em sao? Em rất thích, cám ơn anh."
Hoắc Bắc Cảng nhìn thấy vẻ mặt của cô, thấy phản ứng của cô, đột nhiên cảm thấy rất không thích hợp, rất kỳ quái, thế nhưng hắn một chút cũng không thích Mộ Sơ Tình như vậy......
Hoắc Bắc Cảng không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng. Trong lòng cực kỳ khó chịu......
......
Mộ Oanh Oanh trở về phòng xong liền mở hộp quà kia ra, muốn xem bên trong là cái gì, kết quả vừa mở ra, thật sự là sáng mù mắt.
Là son môi, nguyên một bộ son môi Guerlain, loại son môi này rất đắt tiền, son mạ vàng, mỗi cây có giá đến 35 vạn...... Thậm chí còn quý hơn...... Hoắc Bắc Cảng thế nhưng lại hào phóng như thế, tặng Mộ Sơ Tình quà sinh nhật như vậy......
Loại son môi này Mộ Oanh Oanh đã muốn có từ lâu, nhưng mà không có tiền mua, thế nhưng Mộ Sơ Tình lại có được một cách dễ như trở bàn tay như vậy......
Mộ Oanh Oanh ngây ngẩn cả người, trong lòng phẫn nộ lại thêm cừu hận, cảm xúc lộn xộn, càng ngày càng chán ghét cái hộp son môi này.
Đột nhiên cô ta cầm hộp son môi vứt vào trong thùng rác, đều vứt hết vào trong thùng rác!
Sau đó lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Đồ đạc của Mộ Sơ Tình, cô ta không cần.
Cô ta sẽ yêu cầu Hoắc Bắc Cảng mua cho mình, ngày mai lại quấn lấy Hoắc Bắc Cảng đòi hắn mua cái mới cho cô ta, cô ta không cần đồ của Mộ Sơ Tình!
Mộ Oanh Oanh suy nghĩ một chút, nhặt đống son môi trong thùng rác lên đi vào trong phòng tắm, mở vòi nước rửa tay ra rồi bỏ hết đống son môi đó vào trong bồn rửa tay.
Cuối cùng tiêu huỷ sạch sẽ số son môi đó xong, trong lòng cô ta mới cảm thấy thoải mái. 1
Những thứ của Mộ Sơ Tình đều phải biến mất! Hiện tại cô ta mới là chủ nhân thật sự của nơi này, phải thay đổi tất cả!