Lúc này Hoắc Bắc Cảng liền nghi hoặc, từ lúc nào thì Mộ Sơ Tình lại trở nên nhiệt tình như thế?
Không phải là cô vẫn luôn rất kháng cự việc tiếp xúc với hắn, vẫn luôn trốn tránh hắn sao? Từ sau khi cô dọn đến đây, cả ngày đều làm mặt lạnh với hắn, chưa từng có một khắc nào giống như bây giờ, nhiệt tình với hắn như vậy.
Nói thật ra, Mộ Sơ Tình nhiệt tình như thế, Hoắc Bắc Cảng thật đúng là có chút...... Ăn không tiêu đấy!
Hắn cảm thấy Mộ Sơ Tình lạnh nhạt của trước kia rất là đáng yêu.
Hiện tại hắn có chút không biết đã xảy ra chuyện gì, đẩy Mộ Sơ Tình ra, khiến bản thân và cô bảo trì khoảng cách.
Hoắc Bắc Cảng suy nghĩ một chút, cảm thấy cái bộ dáng hiện tại của Mộ Sơ Tình đích xác là rất quỷ dị, hắn lạnh mặt, cả người đột nhiên đông lạnh như một tảng băng, cười nhạo hỏi cô: "Như thế nào? Sợ tôi biết cô đi ra ngoài hẹn hò với gã đàn ông khác, cho nên hiện tại liền chủ động nhào vào lòng tôi? Hy vọng tôi sẽ tha thứ cho cô?"
"A?" Mộ Oanh Oanh sửng sốt vài giây, không có phản ứng lại được Hoắc Bắc Cảng nói như thế là thế nào.
Ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác? Chẳng lẽ nói Mộ Sơ Tình không chỉ có một mình Hoắc Bắc Cảng? Còn có người đàn ông nào khác sao?
Đúng là loại phụ nữ lả lơi ong bướm!
Mộ Oanh Oanh âm thầm mắng nhiếc một hồi, sau đó bình tĩnh lại. Quản Mộ Sơ Tình có bao nhiêu người đàn ông làm gì, Mộ Oanh Oanh này chỉ cần một mình Hoắc Bắc Cảng là đủ rồi.
Hiện giờ cô ta thật sự có thể trở thành vợ chồng với Hoắc Bắc Cảng, cuộc sống ngọt ngào gắn bó không biết là sẽ thỏa mãn biết bao nhiêu đâu, cho nên cô ta cũng không có quản nhiều như thế, nhìn Hoắc Bắc Cảng đang chân thật đứng ở trước mặt,cô ta nhịn không được lại bổ nhào qua, quấn lấy cánh tay hắn, cả người dính lấy hắn, "Aidza, ông xã, người ta đâu có giống như là anh nghĩ, em chỉ thích một mình anh thôi, làm gì có người đàn ông nào khác, anh hiểu lầm người ta rồi, hôm nay em chỉ đi ra ngoài chơi mà thôi, đâu có đi hẹn hò với gã đàn ông nào đâu."
Hoắc Bắc Cảng vẫn không có quen, thật sự là mẹ nó không có quen thấy Mộ Sơ Tình nhiệt tình như vậy, hắn bị dọa vội vàng cuống quít đẩy cô ta ra, "Cách tôi xa ra một chút."
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, chịu không nổi một Mộ Sơ Tình nhiệt tình như thế, đại khái là thể chất thích bị ngược, hắn nhớ một Mộ Sơ Tình lãnh đạm khó chịu với hắn của trước kia......
"Đừng có ở đây tiếp tục giở trò với tôi nữa, biến trở về tính tình nguyên bản của cô cho tôi." Hoắc Bắc Cảng nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt thâm thúy, có chút lạnh lẽo, mở miệng.
Mộ Oanh Oanh đau đầu, làm sao cô ta biết được trước kia Mộ Sơ Tình đối xử với Hoắc Bắc Cảng như thế nào?
Cô ta nhíu mày, vô tội hỏi Hoắc Bắc Cảng: "Em như vậy không tốt sao? Anh không thích em như vậy sao?"
Hoắc Bắc Cảng không còn lời gì để nói, trước kia hắn cảm thấy Mộ Sơ Tình lãnh đạm với hắn, trong lòng hắn không thoải mái, hiện tại Mộ Sơ Tình đối với hắn nhiệt tình như vậy, trong lòng hắn vẫn là không thoải mái, hắn quả nhiên là bị bệnh rồi mà.
Hoắc Bắc Cảng lạnh mặt nhìn Mộ Sơ Tình đang đứng trước mặt, nhìn thấy trong mắt cô là vẻ mất mát, cuối cùng, hắn vẫn không nói gì nữa, xoay người đi như chạy lên trên lầu.
Mộ Oanh Oanh xoay người, nhìn theo bóng dáng của Hoắc Bắc Cảng, tức giận giậm chân bình bịch, có chút bực bội!
Hỉ Bảo nhìn thấy chủ nhân của mình đã trở về, kích động chạy tới quấn lấy chủ nhân. Móng vuốt còn chưa có vươn ra quấn lấy chân chủ nhân, đã bị Mộ Oanh Oanh tung chân đá bay.
"Cút ngay! Lũ mèo chết tiệt ở đâu ra vậy!" Mộ Oanh Oanh có chút ghét bỏ mở miệng.
Hỉ Bảo giật mình ngạc nhiên...... Chủ nhân thế nhưng nói nó là đồ mèo chết tiệt?
Không phải như thế, chủ nhân rất ôn nhu, hôm nay tại sao chủ nhân lại hung bạo như thế chứ!
Hỉ Bảo ủy khuất nói với Mộ Sơ Tình: "Chủ nhân, ta là Hỉ Bảo đây, người không thích Hỉ Bảo sao? Người không cần Hỉ Bảo sao?"
Mộ Oanh Oanh căn bản không có nghe được Hỉ Bảo nói chuyện, cô ta nghe không được.