Mạc Diệc Phong hỏi cô tại sao lại không nghe điện thoại.
Lúc này Mộ Sơ Tình mới phát hiện ra ngày hôm qua đã cài đặt điện thoại chuyển sang hộp thư thoại, tối qua Hoắc Bắc Cảng muốn để cho cô ngủ yên giấc nên đã cài điện thoại như vậy, hiện tại mới phát giác, tối qua Mạc Diệc Phong đã gọi cho cô đến 99+ cuộc gọi nhỡ.
Sốt ruột như vậy, Mộ Sơ Tình do dự không biết là có nên gọi lại hay không, Mạc Diệc Phong đã gọi cho cô trước rồi.
Mộ Sơ Tình chần chừ một chút, sau đó mới nhận máy, "Alô, Mạc tổng."
Mạc Diệc Phong ở đầu kia cất giọng trầm thấp, giọng nói rất êm tai mê hoặc, rất lịch sự, nghe ở bên tai giống như là một cây tùng được gió mát thổi qua vậy.
"Sơ Tình, chuyện xảy ra ngày hôm qua, thật xin lỗi, nói là tặng quà sinh nhật cho em nhưng lại chưa có tặng cho em nữa, hôm nay là sinh nhật em, em có thời gian ra ngoài một lát không? Tôi muốn tổ chức sinh nhật cho em, còn có, quà sinh nhật của em nữa."
"A? Tôi......" Mộ Sơ Tình nhìn nhìn lịch treo tường, trong một lúc không phản ứng lại được, hôm nay, thế nhưng là sinh nhật cô.
Sinh nhật...... Sinh nhật...... Bao nhiêu năm rồi không có tổ chức sinh nhật, cô đều đã quên mất, thì ra hôm nay là sinh nhật của bản thân.
Thật là khó mà tưởng tượng được, chính cô cũng đã quên mất ngày sinh nhật của mình, thế nhưng Mạc Diệc Phong lại nhớ rõ.
"Quà thì anh cứ gửi cho tôi là được rồi, không cần tổ chức sinh nhật cho tôi đâu." Mộ Sơ Tình nhẹ nhàng nói.
Cô nghĩ, một người như Mạc Diệc Phong chắc chắn là rất bận, không nên làm anh ta lãng phí thời gian, hơn nữa anh ta nói là tặng quà sinh nhật cho cô, chắc là dây chuyền hay lắc tay gì đó, Xét về tình hay về lý thì đây cũng là lòng tốt của người ta, nhận cũng không sao.
Mạc Diệc Phong cũng không thể nào tặng cho cô cả một căn nhà đi, cho nên về chút tâm ý này, là một người bạn thì nên nhận lấy, cùng lắm thì sau này đợi đến lúc sinh nhật Mạc Diệc Phong, cô sẽ tặng lại anh ta một món quà có giá trị tương đương chắc là được.
"Được, tôi dẫn em đi xem quà sinh nhật, nếu em thích, em phải để tôi cùng em mừng sinh nhật. Nếu không thích, thì em không thể từ chối việc tôi tổ chức sinh nhật cho em đâu."Mạc Diệc Phong ở bên kia, không cho phép cự tuyệt.
Mộ Sơ Tình: "......" Cái này, có cái gì đó sai sai ở đây thì phải?
......
Lúc này, trong phòng Hoắc Bắc Cảng.
Hôm qua Hoắc Bắc Cảng cũng đã nhận được son môi mà hắn đã phân phó Giang Thừa đi mua từ một tháng trước. Là son môi cao cấp đặt làm riêng của Guerlain, một thỏi son có giá 35 vạn, hộp 20 màu, Hoắc Bắc Cảng đã xem qua Weibo của Mộ Sơ Tình, cô đã từng dùng qua hãng son này, đối với mấy món mỹ phẩm, son môi này hắn chẳng biết một chút gì cả, chỉ biết rằng đây là món Mộ Sơ Tình thích.
Cho nên, liền tính toán mua làm quà sinh nhật cho Mộ Sơ Tình.
Sinh nhật của Mộ Sơ Tình, kỳ thật, Hoắc Bắc Cảng cảm thấy rất kỳ quái, thế nhưng hắn lại nhớ rất rõ ngày sinh nhật của Mộ Sơ Tình, muốn quên cũng không có cách nào quên.
Hoắc Bắc Cảng nhìn hộp son môi trên tay, lại mở két sắt ra.
Những món đồ cất trong két sắt này đối với Hoắc Bắc Cảng mà nói, thật sự là rất quý báu.
Đây là quà sinh nhật hắn mua cho Mộ Sơ Tình mỗi năm sau khi quan hệ giữa hai người tan vỡ.
Sinh nhật của cô, hắn nhớ rất rõ. Quà tặng hắn cũng mua.
Chỉ là, nhiều năm trôi qua như thế, chưa từng nói qua với cô một câu...... Sinh nhật vui vẻ, cũng chưa từng lấy chúng ra tặng cô, chỉ là yên lặng cất giấu ở đây.
Hoắc Bắc Cảng nhìn hộp quà trên tay, lần này, nói thế nào hắn cũng phải tặng cho Mộ Sơ Tình mới được.
Chỉ là, chuyện xảy ra ngày hôm qua, đến bây giờ vẫn còn làm Hoắc Bắc Cảng cảm thấy nghi hoặc.