Cái tên đại ca cầm đầu kia giả chết, Mộ Sơ Tình nhanh chóng lôi kéo Mộ Oanh Oanh chạy trốn.
Mộ Oanh Oanh hoàn toàn bị những hành động vừa rồi của Mộ Sơ Tình doạ sợ chết khiếp, Mộ Oanh Oanh trước nay cũng không nghĩ tới thế nhưng cô lại lợi hại đến như thế, có thể một mình đánh bay một đám đàn ông...... Mấy tên đàn ông đó thật sự đã bị đá dính lên trên tường, máu theo vách tường chảy dọc xuống, Mộ Sơ Tình cô...... Thật là đáng sợ mà!
Mộ Oanh Oanh hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, động cũng không dám động, cả người cả khuôn mặt đều tái mét, nhìn Mộ Sơ Tình như nhìn thấy quỷ. Lúc tay Mộ Sơ Tình đụng tới cô ta, cô ta còn theo bản năng đẩy tay Mộ Sơ Tình ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn cô, "A, cô làm gì!"
"Không đi, chẳng lẽ cô muốn ở lại chờ cảnh sát bắt cô?" Mộ Sơ Tình nói, mặc kệ Mộ Oanh Oanh có đi hay không, cô liền trực tiếp lôi kéo tay Mộ Oanh Oanh chạy lấy người, cô đi vào đây chính là muốn hỏi cho rõ ràng chuyện ba mẹ cô bị tai nạn, chỉ có Mộ Oanh Oanh mới biết chuyện này.
Mộ Oanh Oanh sợ hãi, sợ cảnh sát phát hiện ra cô ta, cho nên trực tiếp theo Mộ Sơ Tình rời đi.
Lúc Mộ Sơ Tình mang theo Mộ Oanh Oanh rời đi, vừa vặn Tiểu Tam Nhi cũng ở trong quán bar uống rượu, nhìn thấy Mộ Sơ Tình hấp tấp đi ra từ một phòng bao như thế, cậu ta cảm thấy kỳ quái, ngay sau đó thuộc hạ nói với cậu ta, trong phòng bao đó có người gây chuyện, có người trong phòng bị thương.
Tiểu Tam Nhi cảm thấy có chuyện xấu, cậu ta chạy tới trong phòng bao, tiếp theo tình huống trong phòng làm cậu ta thật lâu đều không thể bình thường trở lại, đây là cái tình huống gì vậy?
Nếu như cậu ta không có nhìn lầm mà nói, chiếu theo cục diện như vậy là chị dâu của cậu ta, đây là chị dâu gây ra chuyện này.
Tiểu Tam Nhi nước mắt chảy ròng ròng chạy đi gọi điện thoại cho Hoắc Bắc Cảng.
Hoắc Bắc Cảng lúc này, đang ở trong văn phòng giải quyết công việc, lúc nhận điện thoại của Tiểu Tam Nhi, cậu ta ở đầu bên kia khóc sướt mướt, "Đại ca, đại ca, cứu mạng a, bà xã nhà anh, bà xã nhà anh, ô ô ô, tôi không sống nổi nữa."
Hoắc Bắc Cảng nghe trong thanh âm này có chút kỳ quái, bất quá, cái tính của tên Tiểu Tam Nhi này, ai khi dễ cậu ta, cậu ta đều khóc, cũng khó trách.
"Chuyện như thế nào? Cậu bị bà xã tôi khi dễ?"
Tiểu Tam Nhi ghé vào trên vách tường, khóc lóc thảm thiết, "Ô ô ô, không phải tôi xảy ra chuyện, là bà xã nhà anh xảy ra chuyện. Anh đến đây đi rồi nói sau, dù sao hiện tại hình ảnh thảm không nỡ nhìn. Sau này tôi cũng không dám chọc vào bà xã nhà anh nữa đâu."
Hoắc Bắc Cảng nghe được mấy chữ "Là bà xã nhà anh xảy ra chuyện", cả người nhịn không được, cho rằng Mộ Sơ Tình đã xảy ra chuyện, hắn cũng không kịp suy nghĩ, chỉ mong Mộ Sơ Tình không có việc gì, hắn cần phải đi cứu cô, không thể để cô xảy ra chuyện.
Hắn lập tức rời khỏi văn phòng, ba chân bốn cẳng chạy sang quán bar.
Giang Thừa bị cái thái độ như sấm rền gió cuốn như thế của Hoắc Bắc Cảng doạ sợ, hắn giống như một cơn gió, cả người biến mất, cậu ta hướng về phía cửa kêu lên một câu: "Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy? Còn cái hợp đồng trăm triệu ở đây, anh không cần ký sao?"
Nhưng hiện tại ở cửa làm gì có người nào chứ, Hoắc Bắc Cảng đã sớm chạy như bay ra ngoài rồi.
......
Lúc Hoắc Bắc Cảng chạy tới phòng bao Tiểu Tam Nhi nói, không có nhìn thấy Mộ Sơ Tình, lại nhìn thấy mấy tên đàn ông đang dính trên vách, lại còn có một tên hôn mê nằm trên mặt đất.
"Chuyện là như thế nào? Không phải cậu nói bà xã tôi xảy ra chuyện sao, hiện giờ bà xã tôi đâu rồu?" Hoắc Bắc Cảng nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng Mộ Sơ Tình lại càng thêm lo lắng, trong giọng nói có chút run run.