Vốn dĩ Mộ Sơ Tình cũng không phải người tốt lành gì, bà ta xem như thay trời hành đạo, giải quyết cái thứ xui xẻo kia, không để cho con trai bà ta bị Mộ Sơ Tình liên luỵ mà gặp phải tai họa.
Hà Thục không chờ được Hoắc Bắc Cảng trả lời, nhưng vẫn không ngừng, tiếp tục gửi tin nhắn cho hắn.
【 Mẹ đã sớm nói Mộ Sơ Tình kia, không phải một đứa tốt lành gì, hiện tại đã kết hôn với con, còn lả lơi ong bướm như thế, cho con leo tường. Hiện tại hối hận còn kịp, nhân lúc còn sớm cách xa cô ta đi, cô ta gả cho con chính là vì ham tiền của con. 】
Đến khi toàn bộ tin nhắn được gửi thành công, Hà Thục mới đem điện thoại bỏ lại vào trong túi xách.
Kỳ thật Hà thục tính toán đối phó Mộ Sơ Tình, nói cho Hoắc Bắc Cảng, kỳ thật Mộ Sơ Tình chỉ là ham tiền tài của hắn mới cùng ở bên nhau.
Tiêu hết một đống tiền như thế, còn có một tên thư sinh ái muội đi cùng, cái này Hà Thục muốn xem Mộ Sơ Tình giải thích như thế nào, cái này đúng là hết đường chối cãi.
......
Mộ Sơ Tình xách đồ đi tới trước mặt Hà Thục, Hà Thục bản mặt cứng đơ, khẩu khí điêu ngoa, thái độ giống như là đối với hạ nhân, "Cô xách đồ đi đưa cho bọn họ, rồi mới xách đồ của tôi, cùng tôi đến một nơi."
Mộ Sơ Tình hiện tại toàn thân bởi vì xách theo đống đồ kia mà rã rời, đặc biệt là cánh tay, mỏi sắp rớt ra, nghe Hà Thục nói, cô có cảm giác không thích hợp, không muốn đi, cho nên lạnh mặt, thái độ bực bội, "Đi đâu?"
Hà Thục không có trả lời thẳng, chỉ là tùy ý giải thích, "Cô đi theo tôi tới đó là được. Dù sao cũng sẽ không bán cô, cô cũng chẳng đáng mấy đồng."
Mộ Sơ Tình: "......"
......
Mộ Sơ Tình đi theo Hà Thục đến một nơi rất hẻo lánh, ở chỗ hẻo lánh đó có một miếu cổ.
Hà Thục kéo tấm màn ra, đi vào bên trong, bên trong tối đen, chiếu sáng chỉ là mấy cây đèn để trên bàn thờ, ánh đèn leo lắc màu đỏ sậm.
Bên trong vách tường đầy ẩm mốc, trần nhà bám đầy mạng nhện, một chỗ rất dơ, Mộ Sơ Tình đi vào liền hít vào một miệng đầy tro.
Cảnh tượng thoạt nhìn, âm u lạnh lẽo, Mộ Sơ Tình thậm chí còn cảm giác có cái gì đó ở xung quanh mình, cứ bay tới bay lui, lạnh lẽo đáng sợ.
Mộ Sơ Tình có chút luống cuống, Hà Thục sẽ không giết chết cô, vứt ở chỗ này đó chứ, cái nơi này thật vắng vẻ hẻo lánh, đoán chừng có chết cũng sẽ không có ai biết.
Mộ Sơ Tình nhìn Hà Thục ở bên cạnh, Hà Thục vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm vào cái ghế ở giữa kia, ánh mắt âm độc.
Mộ Sơ Tình khó chịu nghẹn một ngụm nước bọt, thật cẩn thận hỏi Hà Thục: "Bác gái, bác dẫn tôi tới đây làm cái gì? Chỗ này là chỗ nào?"
Hà Thục trừng mắt liếc cô một, ánh mắt sắc bén, "Câm miệng, nơi thần thánh, ai cho phép cô ầm ĩ như thế! Yên tâm chờ đại sư ra đây."
Đại sư?
Cái quỷ gì vậy!
Mộ Sơ Tình ở chỗ này, cùng Hà Thục đợi gần một tiếng đồng hồ sau, mới có một người phụ nữ, từ bên trong đi ra.
Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy dân tộc đặc biệt dài, vây kín cả người, trên đầu còn quấn một khăn, che đi hết nửa khuôn mặt, trên ấn đường bà ta điểm một nốt chu sa, kẻ mắt rất đậm, xung quanh hai mắt hoàn toàn là màu đen, cũng không biết là do kẻ mắt, hay là mấy ngày nay bà ta không có ngủ, quầng thâm quanh mắt đều đã đen thui.
Chỉ cần thấy được nửa khuôn mặt, Mộ Sơ Tình đều bị ánh mắt đáng sợ của người này dọa.
Người phụ nữ này, có vẻ như không bình thường cho lắm.