Hà Thục vừa mở miệng châm chọc xong, mấy người bạn bên cạnh bà ta liền mở miệng hùa theo.
"Đúng là không có khái niệm thời gian, hẹn người khác mà còn đến trễ, làm con dâu kiểu gì vậy, ở đâu ra cái đạo lý vãn bối bắt trưởng bối phải đợi?"
"Đúng vậy, mấy người trẻ tuổi bọn họ chính là như vậy, một chút khái niệm thời gian cũng không có, muốn mấy người chúng ta đem bộ xương già mệt sống mệt chết ở chỗ này đứng đợi. Cũng không biết đau lòng một chút, Cố phu nhân, cái đứa con dâu này, không được đâu, nhìn xem con dâu của Lý phu nhân đúng là khác biệt, hẹn mẹ chồng đi dạo phố, đều là đến trước nửa giờ, ở đâu có đứa con dâu nào giống con dâu bà như vậy, để người khác chờ."
Hà Thục nhìn bọn họ xin lỗi, "Ngại quá, Cố phu nhân, đều là tại con bé không hiểu chuyện, còn mong mọi người thứ lỗi, đợi trở về sau này tôi sẽ dạy lại con bé, nó chính là quá tùy hứng, mọi việc đều làm theo ý mình, có chỗ nào có thể thông cảm cho chúng ta, đừng để trong lòng, đừng trách con bé, cũng là cái tính này của nó không đổi được, chúng ta là trưởng bối, phải thông cảm một chút mới được."
Hà Thục nói, nhìn như là giải vây giúp Mộ Sơ Tình, chính là rõ ràng người khác vừa nghe liền nghe ra được Hà Thục chính là cố ý nhằm vào cô, từng chữ châu ngọc như mang theo kim châm, cố ý châm chọc cô.
Mộ Sơ Tình vô cảm.
Cô nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay mình một chút.
Đến trễ?
Thật sự đến trễ sao?
Ha ha.
Hiện tại lúc này là buổi chiều 5 giờ 40, bọn họ hẹn nhau là 6 giờ đúng, cô không có đến trễ, ước chừng đến sớm những 20 phút, đến trễ như bọn họ vừa nói chỗ nào chứ.
Còn không phải là Hà Thục cố tình lấy xương khều trứng thôi.
Mộ Sơ Tình nhìn Hà Thục vẻ mặt ghét bỏ, như lời bà ta nói, còn mấy người bạn bên cạnh bà ta đều là do bà ta rủ tới.
Mộ Sơ Tình tức khắc liền biết Hà Thục kêu cô đi dạo phố, là có ý gì, đơn giản chính là vì có thể nhục nhã cô sao, một mình bà ta nhục nhã cô còn chưa đủ, còn phải lôi kéo bạn bè bà ta hùa cùng.
Tâm địa thật thâm sâu.
Mộ Sơ Tình nhướng mày, nếu đã lấy vai vế mẹ chồng ra, lại thích diễn kịch, nếu như cô không hợp tác cùng diễn kịch mà nói, thật sự không phải là một cô còn dâu tốt.
Mộ Sơ Tình ngượng ngùng hơi hơi khom lưng, thanh âm không hề giảm, xin lỗi rồi giải thích với bọn học: "thật ngại quá mấy vị bác gái, mọi người cũng biết mà, con gần đây tân hôn mà, không có cách nào, chồng quá bám người, thế nào cũng phải cùng con thân thiết một phen mới cho xuống xe, vừa rồi mọi người cũng thấy đó, chồng con...... Anh ấy quá quấn quýt, con cũng không có cách nào."
Mộ Sơ Tình đem trách nhiệm đẩy cho Hoắc Bắc Cảng.
Hà Thục không phải là muốn mắng người sao? Mắng chính con trai bà ta đi.
Quả nhiên, nghe Mộ Sơ Tình giải thích xong, sắc mặt Hà Thục âm trầm xuống.
Đại khái là bởi vì tức giận nhưng không dám trút lên người thằng con trai yêu quý của bà ta.
Trong đó có một người nghe được Mộ Sơ Tình gọi là bác gái, tức giận dậm chân, trừng mắt nhìn Mộ Sơ Tình, nghiến răng nghiến lợi: "Cô gọi ai là bác gái hả?"
Mộ Sơ Tình tươi cười như hoa, "Dì à, không kêu bà."
"...... Cô! Không có giáo dục."
Người kia hầm hừ một chút.
Mộ Sơ Tình vội vàng gật đầu phụ họa, "Phải phải phải, dì đây là người có giáo dục nhất, cũng sẽ không giống như chó sủa loạn khắp nơi. Con hẳn là đi theo dì đây mà học tập."
Người kia chán nản, nhìn vẻ mặt sắc bén của Mộ Sơ Tình, bà ta khó chịu, nhìn Hà Thục, cầu cứu Hà Thục: "Hà phu nhân, cô hẳn là phải dạy dỗ con dâu cô, cái gì gọi là tôn trọng người khác. Không cần giống như chó điên, không có chút hình tượng, ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta."