Không tiêu tiền của hắn, vậy động lực kiếm tiền của hắn ở đâu ra, không tiêu tiền hắn, vậy tiền hắn kiếm để cho ai tiêu?
Chính hắn lại tiêu không hết.
Mắt thấy Hoắc Bắc Cảng còn muốn nói, Mộ Sơ Tình thật sự là không có tâm tình mà phản ứng lại, ngữ khí rất không kiên nhẫn, "Hoắc Bắc Cảng, lái xe thì lo xem đường đi, đừng có nói chuyện, mấy chú cảnh sát dạy anh thế nào hả."
Hoắc Bắc Cảng: "......"
......
Lái xe đi được nửa đường, lúc đợi đèn đỏ, Hoắc Bắc Cảng trực tiếp ném cho Mộ Sơ Tình một chiếc thẻ ngân hàng.
Mặt Mộ Sơ Tình cứ như vậy bị chiếc thẻ ngân hàng kia đập trúng.
Mộ Sơ Tình nhặt chiếc thẻ ngân hàng kia lên, vừa thấy đôi mắt lóe sáng một chút.
Chiếc thẻ này là thẻ bạch kim, có thể tưởng tượng hạn mức trong chiếc thẻ này đúng là ở trên trời luôn.
Mộ Sơ Tình cầm chiếc thẻ ấy, bàn tay cũng muốn mềm ra, căn bản là lãng phí, không riêng gì số tiền bên trong.
Còn nữa, Mộ Sơ Tình không hề có một chút hứng thú, muốn dùng tiền của hắn.
Mộ Sơ Tình muốn đem chiếc thẻ ấy trả lại cho hắn, Hoắc Bắc Cảng lại đột nhiên phẫn nộ rống to lên với cô, "Mộ Sơ Tình, cô định thu dọn đồ đạc cút đi sao?"
Mộ Sơ Tình cái này túng quẫn, kỳ thật sợ nhất chính là hắn đuổi mình đi, cho nên nhanh chóng cầm chiếc thẻ hắn đưa, nhét vào trong túi mình.
Mộ Sơ Tình cảm thấy trả thù hắn cần phải tàn nhẫn một chút, không phải là hắn có nhiều tiền sao, cô liền cầm thẻ của hắn đi mua đồ, đem những món đồ xa xỉ trước nay chưa từng mua, đem mấy món đồ mà cô luyến tiếc đều rinh hết về nhà.
Cô phải mua thật nhiều túi LV, rồi sẽ xách mấy cái túi đó đi chợ mua đồ ăn!
Không để phí tiền của hắn được, phải tiêu hết mới thôi.
......
Hà Thục sợ nắng, cho nên đến trung tâm thương mại này xong, vẫn luôn ở đại sảnh dưới lầu chờ Mộ Sơ Tình.
Bà ta chính là cố ý đến sớm, so với thời gian hai người hẹn nhau còn rất sớm, như vậy chờ tới lúc Mộ Sơ Tình đến nơi, bà ta liền có thể dùng cái cớ này, mắng cô một trận, nói cô đến trễ các kiểu.
Hơn nữa Hà Thục còn cố ý hẹn mấy người bạn thường ngày hay chơi mạc chược với bà ta, bọn họ đều là mấy người mẹ chồng nổi tiếng hay làm khó dễ con dâu, nói chuyện vô cùng sắc bén, hơn nữa động tác cũng nhanh nhạy.
Cho nên liền chờ bọn họ đi dạy dỗ Mộ Sơ Tình.
Giáo huấn Mộ Sơ Tình cái đồ lẳng lơ này, Hà Thục còn lười phải tự mình động thủ nữa kìa.
Vừa hay cũng chưa được bao lâu, Mộ Sơ Tình đã đến.
Hà Thục ở bên trong nhìn xem Mộ Sơ Tình từ chiếc xe nào bước xuống, hơn nữa còn phải nhìn rõ ràng chủ nhân chiếc xe kia là ai, có phải là con trai bà ta hay không, nếu không phải con trai bà ta, vậy có thể nói cô đã cho con trai bà ta đội mũ xanh, có thể đuổi Mộ Sơ Tình đi.
Bà ta liền chờ mong Mộ Sơ Tình có thể từ trên xe người đàn ông khác bước xuống.
Mộ Sơ Tình lớn lên liền mang bộ mặt hồ ly tinh, bà ta cũng không tin Mộ Sơ Tình sẽ không lén Hoắc Bắc Cảng đi ra ngoài quyến rũ người đàn ông khác.
Nhìn thấy Mộ Sơ Tình từ trên một chiếc xe sang bước xuống, hai mắt Hà Thục đều sáng lên, nhưng đến cuối cùng nhìn thấy trong xe chính là Hoắc Bắc Cảng lái đến, quả thực bà ta đều phải tan nát cõi lòng, thằng con trai nhà mình không phải là thật sự trúng tà của người phụ nữ này, thích người phụ nữ này rồi chứ?
Không thể nào chứ, nó lúc trước chẳng phải luôn một lòng, trong lòng chỉ có con gái của người làm kia sao? Hiện tại sao lại đột nhiên liền thích Mộ Sơ Tình như thế, sẽ không phải là Mộ Sơ Tình giở trò gì, mới khiến con trai bà ta thần hồn điên đảo như thế.
Hà Thục càng nghĩ càng giận, trong lúc tức giận, Mộ Sơ Tình đã đi tới chỗ bà ta.
Hà Thục không chừa cho Mộ Sơ Tình mặt mũi, nguyên một khuôn mặt hầm hầm, chờ Mộ Sơ Tình đến trước mặt mình, bà ta liền nổi giận: "Làm gì đến trễ như vậy hả, cô biết chúng tôi đợi cô bao lâu rồi không?"