Mộ Sơ Tình thật ra chẳng ý thức được chuyện này, cô chỉ là nhìn thấy chỗ đũng quần anh ta bị bẩn, liền theo bản năng mà duỗi tay lấy khăn giấy đi lau giúp anh ta.
Mạc Diệc Phong đang ngồi, Mộ Sơ Tình liền cúi người lau giúp anh ta, ngay lúc cô nhướng người qua, Mạc Diệc Phong kia nháy mắt cảm thấy yết hầu căng ra, cả người thần kinh căng chặt.
Sắc mặt hoàn toàn thay đổi, lỗ tai có chút đỏ hồng, đặc biệt là lúc cô duỗi tay sờ lên nơi đó.
Mộ Sơ Tình không có chú ý tới phản ứng của anh ta, liền lau ngay chỗ đó vài cái.
Mạc Diệc Phong đột nhiên hừ một câu, thanh âm nghe như gợi cảm mất tiếng, giống như có chút ái muội.
Mộ Sơ Tình lau chưa được vài cái, liền bỗng nhiên có người đối với cô rống giận: "Mộ Sơ Tình, cô mẹ nó muốn chết! Tay cô nếu còn dám sờ bên kia, có tin tôi đem tay cô băm nát hay không!"
Mộ Sơ Tình sau khi nghe được thanh âm này, ngón tay cứng đờ, động tác ngừng lại.
Cô có phải là nghe nhầm rồi hay không, tại sao ở trong rạp chiếu phim này thế nhưng còn có thể nghe tiếng Hoắc Bắc Cảng?
Thật là tiếng nói của Hoắc Bắc Cảng không sai, hắn cũng không nghĩ tới lúc bản thân mình đứng dậy, thế nhưng nhìn thấy hình ảnh muốn phát hoả đến như thế.
Cái người phụ nữ ngu ngốc này! Rốt cuộc có nghĩ tới động tác vừa rồi của cô, đối với đàn ông mà nói có bao nhiêu quá mức, có bao nhiêu mê hoặc hay không.
Hoắc Bắc Cảng nhìn thấy hai người bọn họ động tác ái muội như thế, hình ảnh đầu tiên chính là muốn bóp chết Mộ Sơ Tình!
Đó là cái chỗ nào? Đó là chỗ đũng quần, đó là chỗ đũng quần đàn ông!
Như vậy rất dễ dàng có phản ứng, nếu như có phản ứng thì làm sao bây giờ? Cô là định cùng anh ta ở trong cái này rạp chiếu phim này mần ăn luôn sao! Người phụ nữ đáng chết?
Nhìn Mạc Diệc Phong kia bởi vì quá sảng khoái mà mặt đờ ra, Hoắc Bắc Cảng liền muốn lấy cái xe tăng lại đây, bắn cho tan nát cái rạp chiếu phim này.
Hoắc Bắc Cảng bởi vì quá giận, liền không nhịn được nên đã bại lộ thân phận, cứ rống lên như vậy với cô.
Mộ Sơ Tình nghe được giọng nói ở phía sau, xoay người vừa thấy, nhìn thấy người đàn ông vẻ mặt âm trầm ở trước mặt, toàn thân phát ra hơi thở như sương mù, trong phút chốc cô có chút hết chỗ nói.
"Sao anh lại ở đây?"
Hơn nữa, trên tay hắn còn cầm theo một kính râm, hắn không phải là người bị bệnh tâm thần vừa rồi ở sau lưng cô mang kính râm, xem phim đó chứ?
Hoắc Bắc Cảng ngữ khí đặc biệt phát nổ, "Cô quản tôi làm sao lại ở chỗ này? Cô vừa rồi là làm cái gì? Không có tôi ngăn cản, hai người các người liền muốn ở trong cái rạp chiếu phim này làm luôn đúng không?"
Lời nói chua loét, gai góc, rất khó nghe.
"......" Người này nói chuyện sao lại có thể khó nghe như vậy.
Mộ Sơ Tình giật giật khoé miệng, vừa định giải thích, Hoắc Bắc Cảng liền có ý không cho cô giải thích, trực tiếp duỗi tay hất bay khăn giấy trên tay cô, rồi hắn lôi kéo cô, mạnh bạo kéo cô đi.
"Cô đi ra cho tôi!" Giọng điệu Hoắc Bắc Cảng không cho phép thương lượng, mang theo phẫn nộ rất lớn.
"Tôi không! Hoắc Bắc Cảng! Anh buông tay ra!"
Hoắc Bắc Cảng mạnh bạo lôi kéo cô, "Đi ra cho tôi, không tôi đập chết cô!"
Mạc Diệc Phong ở bên cạnh nhìn thấy hai người dằn co, sau đó anh ta nhíu mày, đau lòng thay Mộ Sơ Tình, anh ta duỗi tay túm lấy tay Hoắc Bắc Cảng.
Ngữ khí lạnh nhạt cảnh cáo hắn: "Hoắc tiên sinh, phiền cậu chú ý một chút, cậu không thấy Sơ Tình nói không cần sao? Cậu kéo cô ấy như vậy, không thấy cô ấy đau sao?"
Hoắc Bắc Cảng nghe nói như thế, liền khó chịu.
Người đàn ông này quản rộng như vậy lại còn rất ung dung. Mộ Sơ Tình này hồng nhan họa thủy, gây ra bao nhiêu phiền toái cho hắn.
Ở bên ngoài thông đồng với người đàn ông khác, dám ở bên ngoài làm loạn với người đàn ông khác.
Hắn cười nhạo một câu, nhìn chằm chằm Mạc Diệc Phong, ánh mắt đủ để có thể phun ra ngọn lửa.