Nếu không thì, cô cảm thấy ngoài thân thể của cô, tôi còn có thể hứng thú với điểm nào được nữa?”
Đàn ông và đàn bà, ngoài điểm này, còn có điểm nào?
Mộ Sơ Thanh biết rất rõ về cơ thể anh, cười chế giễu rồi nói: “Anh có lên được không?”
Mộ Sơ Tình biết anh không thể nào cứng được, đây là điều mà những người trong cuộc đều biết, trừ khi dùng thuốc ra thì cái của Hoắc Bắc Cảng đều không thể nào lên được.Cô chỉ muốn kích thích để anh buông tay ra, Mộ Sơ Tình thừa biết rằng với cái thân xác này của mình mà nói, Hoắc Bắc Cảng chỉ muốn châm chọc, mỉa mai cô mà thôi chứ sẽ hoàn toàn không chạm vào cô bởi vì anh ghê tởm nó..
Cô đánh cược 5 đồng rằng dù Hoắc Bắc Cảng có cảm giác với tất cả phụ nữ trên thế giới này thì cũng không bao giờ có cảm giác với cô.
Hoắc Bắc Cảng thì ngược lại, nghe đến câu nói này của cô cũng không giận, không bực gì, chỉ thô bạo tách chân cô ra.
"Cô có muốn thử không?"
Hoắc Bắc Cảng giận dữ, cực kì giận dữ.
Đúng vậy, cô đã khiêu khích đến tôn nghiêm của người đàn ông thì làm sao Hoắc Bắc Cảng không giận dữ được cơ chứ?
Hiện tại, Hoắc Bắc Cảng chỉ muốn "vui vẻ" với một người phụ nữ này một chút để nói chứng minh cho cô thấy là anh có lên được không!
Anh có lên được hay không, chẳng lẽ cô không biết hay sao?
Cái lần của 5 năm trước, Hoắc Bắc Cảnh bị cô bỏ thuốc là không sai, nhưng mà, anh đã cứng lên, cái này nói lên điều gì? Nó chứng minh rằng anh ta chỉ có phản ứng với mỗi mình cô.
Anh cũng đã từng bị hội anh em cho dùng thuốc, nhưng lúc ấy anh chỉ cảm thấy cơ thể khó chịu chứ không có tí phản ứng gì, ngay cả khi nhìn thấy Hứa Hạ Đồng, anh cũng không có cảm giác gì. Hoắc Bắc Cảng nghĩ tới cái đêm của 5 năm trước, đó là lần đầu tiên của anh, cũng là lần đầu tiên của Mộ Sơ Tình.
Khi đó, Hoắc Bắc Cảng không có một tí kinh nghiệm nào, nhưng khi ở cơ thể của Mộ Sơ Tình, anh cảm thấy mình được thỏa mãn.
Cảm giác của buổi tối hôm ấy, đến bây giờ vẫn còn in dấu đặc biệt trong tâm trí của Hoắc Bắc Cảng.
Cô quyến rũ, điềm đạm, đáng yêu…
Như vậy, hắn cũng đã hơn cầm thú rồi…Hoắc Bắc Cảng đã cởi chiếc váy của Mộ Sơ Tình ra, hiện tại nửa người của cô đã thảm tới không nỡ nhìn. Mộ Sơ Tình bắt đầu hoảng loạn, cô không muốn bị đôi bàn tay ma lực của Hoắc Bắc Cảng làm cho mình mê muội.Sau đó, Mộ Sơ Tình như bắt được một cọng rơm cứu mạng, hét lên như điên với Hoắc Bắc Cảng một câu: “Hoắc Bắc Cảng, anh đừng chạm vào tôi, Hứa Hạ Đồng, Hứa Hạ Đồng, anh quên cô ấy rồi sao? Anh chạm vào tôi, anh không thấy có lỗi với cô ấy sao?”
Tại sao một người đàn ông này đã có một người phụ nữ khác trong tim, mà đôi tay của anh có thể chạm vào cô một cách tự nhiên như thế?
Đôi tay của Hoắc Bắc Cảng đang muốn tiếp tục, đột nhiên ngừng lại.
Đôi con ngươi hung ác, nham hiểm của anh che kín vẻ âm trầm, hơi đỏ lên mang theo sát khí, lẳng lặng nhìn vào mắt Mộ Sơ Tình như muốn băm vằm cô ra.
" Mộ Sơ Tình, cô không có tư cách nói đến cô ấy."
Hoắc Bắc Cảng đấm mạnh lên ghế sofa ở một chỗ bên cạnh Mộ Sơ Tình, lực mạnh đến nỗi làm cho sofa bị lún xuống.Hoắc Bắc Cảng lúc này dường như quên đi điều mà anh muốn, đột nhiên đứng dậy, mắt lạnh lùng nhìn Mộ Sơ Tình, anh rít qua kẽ răng từng chữ một, cảnh báo Mặc Sơ Tình: "Chỉ cần cô còn ở bên tôi một ngày thì trên danh nghĩa pháp luật, cô vẫn là vợ của tôi, vì thế đừng nghĩ đến chuyện phản bội tôi, cho tôi đội nón xanh, tôi sẽ không đụng vào cô, cũng sẽ không cho phép nguời đàn ông khác chạm vào cô. Nếu để tôi phát hiện ra cô dám làm bất kỳ hành động gây rối nào, ly hôn, sau đó người phóng đãng như cô cũng sẽ không có tư cách có được quyền nuôi nấng Tiểu Bao nữa."
Không còn bị kìm giữ nữa, Mộ Sơ Tình nắm lấy chiếc váy mà Hoắc Bắc Cảng đã ném ở bên cạnh khi nãy, chiếc váy đã không thể mặc được nữa, Mộ Sơ Tình nén xuống tủi hổ trong lòng, cứ như vậy, không mặc gì mà đi lên lầu.