Đáng thương, đẹp trai như vậy, thế nhưng vợ còn có tâm tư đi ngoại tình, thật đúng là làm trời làm đất mà!
......
Hoắc Bắc Cảng không phải lần đầu tiên đến rạp chiếu phim, hắn đây là lần thứ hai vào rạp chiếu phim.
Hắn liền tới đây hai lần, bất quá mỗi lần tới cái rạp chiếu phim này, lý do đều chỉ có một, lại còn đều là cùng một lý do...Mộ Sơ Tình được người ta mời.
Trong trí nhớ, Hoắc Bắc Cảng lần đầu tiên tới cái rạp chiếu phim này, là năm ấy 16 tuổi, mới vừa vào cao nhất*, Mộ Sơ Tình đã được nam sinh cùng lớp hẹn đi xem phim.
*Cao nhất: tương đương học lớp 10 ở Việt Nam.
Chỗ ngồi của Hoắc Bắc Cảng vẫn luôn ngồi ở sau lưng Mộ Sơ Tình.
Cái tên bạn học nam kia, là ngồi cùng bàn với Mộ Sơ Tình.
Mộ Sơ Tình lớn lên rất xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đều rất đẹp, cho nên ngay từ đầu khi vào cấp ba, là nữ thần trong lòng toàn bộ nam sinh trong ban, cơ hồ mỗi một nam sinh đều sẽ tới theo đuổi Mộ Sơ Tình một lần, ai theo đuổi được Mộ Sơ Tình quả thực chính là người đời trước cứu vớt thiên hà.
Cho nên cái tên ngồi cùng bàn với Mộ Sơ Tình, chính là người đầu tiên nóng lòng muốn thử, khai giảng chưa được bao lâu, liền thịnh tình mời Mộ Sơ Tình đi xem phim.
Ngay lúc đó Hoắc Bắc Cảng đang ngồi viết bài, nghe được cái tên bạn học kia nhỏ giọng mời Mộ Sơ Tình đi xem phim, hắn nhăn mày lại, thấy Mộ Sơ Tình do dự, liền ném một cây bút bi qua, hướng tới trên đầu Mộ Sơ Tình,
Mộ Sơ Tình bị Hoắc Bắc Cảng ném trúng, trừng mắt nhìn hắn liếc một, không biết hắn là có ý gì.
Sau đó, Mộ Sơ Tình cảm thấy bản thân chưa từng được tới rạp chiếu phim, cảm thấy mới mẻ, rất hiếu kì đối với rạp chiếu phim, liền đồng ý.
Hoắc Bắc Cảng cảm thấy bản thân lúc ấy không nên ném bút qua Mộ Sơ Tình, cái người này đầu gỗ ngu xuẩn muốn chết, hẳn là phải ném toàn bộ cặp sách lên đầu cô mới đúng!
......
Tới hôm hẹn là thứ bảy, Mộ Sơ Tình cố ý mặc một chiếc đầm màu trắng là quà sinh nhật Hoắc Quốc Chương tặng cho cô, trông rất xinh đẹp, cô sửa sang đi lại một hồi, không nghĩ tới khi đi xuống dưới lầu đã bị Hoắc Bắc Cảng đổ mực nước lên chiếc đầm màu trắng, mực đen mực xanh hỗn tạp thoạt nhìn rất dơ.
Hoắc Bắc Cảng lúc ấy còn ác nhân tố cáo trước, trừng mắt Mộ Sơ Tình nói cô một hồi, nói cô...... Làm ảnh hưởng hắn vẽ tranh.
Mộ Sơ Tình tức không chịu được, trước kia còn không biết hắn vẽ tranh đấy, trình độ vẽ tranh của anh, mắt không phải mắt, mũi cũng không ra mũi, anh còn vẽ tranh?
Học sinh tiểu học vẽ còn đẹp hơn anh có biết không?
Vấn đề là làm dơ hết quần áo của cô, Mộ Sơ Tình cũng không thể để mình mất mặt, nhanh chóng lên lầu thay một bộ quần jeans áo carô bình thường.
Kết quả, lát sau đi xuống lầu, Mộ Sơ Tình lại gặp Hoắc Bắc Cảng vô tình cười nhạo.
Hoắc Bắc Cảng nói: "Xấu muốn chết, còn thua cả đồng phục đi học."
Hình như nói trắng ra người nói đồng phục đi học đẹp, Hoắc Bắc Cảng là người đầu tiên......
Mộ Sơ Tình cảm thấy Hoắc Bắc Cảng ngày đó đặc biệt gợn đòn muốn ăn đấm, ngày đó Hoắc Bắc Cảng kéo dài thời gian của Mộ Sơ Tình, làm cô đến muộn gần nửa giờ.
Hoắc Bắc Cảng kéo dài thời gian với Mộ Sơ Tình, lý do thật là rất kỳ diệu.
"Tôi thấy một con chuột, tôi sợ chuột, Mộ Sơ Tình, cô ở nhà tôi lâu như thế, đuổi giúp tôi một con chuột cô sẽ chết sao?"
"Mộ Sơ Tình, tôi thấy một con gián to, tôi sợ gián, ba tôi nuôi cô lâu như thế, cô bắt một con gián sẽ chết sao?"
Mộ Sơ Tình cạn lời, thân là một người đàn ông anh lại sợ chuột sợ gián, anh nói mà không biết xấu hổ à!
Mộ Sơ Tình cứ như vậy giúp hắn tìm hơn nửa ngày, chẳng thấy gián cũng chẳng thấy chuột.
Mộ Sơ Tình cuối cùng nghĩ tới một việc không thể tưởng tượng được , bọn họ ở đây là phương bắc, chỗ nào có gián chứ??!