Hắn cảm thấy tự tôn của bản thân bị Mộ Sơ Tình đạp dưới chân sao?
Cho nên, cô ta có thể thành công phá hư bọn họ sao?
Mộ Oanh Oanh nghĩ đến đây, trong lòng thoải mái một ít.
Mục đích chủ yếu của cô ta còn không phải là muốn chia rẽ bọn họ sao? Mộ Oanh Oanh muốn nói chuyện, chính là ánh mắt Hoắc Bắc Cảng quá mức sắc bén, làm người nhìn một liền sợ hãi.
Cô ta nhìn Hoắc Bắc Cảng, biểu tình sợ hãi, không nói gì, lại gật đầu trả lời câu vừa rồi Hoắc Bắc Cảng hỏi.
Được lắm, Mộ Sơ Tình cái người phụ nữ chết tiệt này. Được lắm!
Hoắc Bắc Cảng nắm chặt bức ảnh trong tay, gân xanh nổi lên.
Bảo vệ thấy được biểu tình trên mặt Hoắc Bắc Cảng, thật sự là bị dọa sợ, bảo vệ bắt lấy tay Mộ Oanh Oanh, thật cẩn thận hỏi Hoắc Bắc Cảng, "Tổng giám đốc, người phụ nữ này làm sao bây giờ?"
Hoắc Bắc Cảng xoay người đi thẳng đến thang máy, đối với Mộ Oanh Oanh sau lưng, một bộ thái độ không quan tâm, ngữ khí lãnh ngạnh phân phó, "Ném đi."
Mộ Oanh Oanh sốt ruột, đồng tử co chặt, giây tiếp theo cả người lại bị tóm lên, cô ta bị dọa sợ hãi kêu lên: "Không cần, tổng giám đốc, không cần."
Mộ Oanh Oanh kêu to như thế nào cũng đều không có tác dụng, Hoắc Bắc Cảng chính là bỏ mặc, cứ như vậy mặc kệ cô ta bị bảo vệ mang đi, bảo vệ mang cô ta đi, cũng thật thô lỗ, một chút đều không thương tiếc.
......
Mộ Sơ Tình thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, hôm nay cô muốn đi xem phim.
Ngày hôm qua cùng Mạc Diệc Phong hai người đã hẹn gặp nhau ở cửa rạp chiếu phim.
Mộ Sơ Tình ấn thang máy, nhìn nhìn quần áo của mình, là trang phục công sở, mặc cái quần áo này mà đi tới rạp chiếu phim, có vẻ có chút bất ngờ, cô lại không phải đi bàn công việc, như vậy có thể làm Mạc Diệc Phong cảm thấy có cảm giác xấu hổ hay không.
Hơn nữa, Mạc Diệc Phong hẳn là sẽ không mặc tây trang đi xem phim chứ?
Cho nên, cô mặc đồ công sở đi, có thể bị người ta chê cười hay không?
Mộ Sơ Tình nghĩ nghĩ, sau đó nhìn thời gian.
Thời gian hẹn là 8 giờ.
Cho nên, hiện tại trở về trang điểm chải chuốt một phen, thời gian cũng là có thể tới kịp, cô phải thay váy hoặc là quần áo thoải mái.
Còn phải trang điểm mặt mũi lại, tẩy trang lớp cũ đi, trên mặt cô đã có một ít dầu rồi, phải tẩy đi, để người ta nhìn thấy hình tượng như vậy cũng không tốt.
Cho nên cuối cùng Mộ Sơ Tình lựa chọn về nhà chuẩn bị bản thân cho tốt.
Chuông thông báo của di động vang lên, Mộ Sơ Tình phản ứng đầu tiên chính là Hoắc Bắc Cảng.
Lấy điện thoại di động ra vừa thấy, cũng là Hoắc Bắc Cảng.
Như thế nào chính là Hoắc Bắc Cảng hả.
【 đi thang máy tổng giám đốc tới bãi đỗ xe của tôi. 】
Mệnh lệnh à.
Mệnh lệnh không thể kháng cự cỡ nào.
Kỳ thật Mộ Sơ Tình rất nhiều lần đều muốn hỏi rõ ràng Hoắc Bắc Cảng, vì cái gì anh đối với Hứa Hạ Đồng có thể ôn nhu như thế, đối với tôi lại âm hiểm như thế? Bạo lực như thế?
Liền không thể cho tôi một chút ôn nhu của anh sao?
Mộ Sơ Tình suy nghĩ điều này sau đó cười lạnh một chút.
Mộ Sơ Tình à, mày là ai chứ, người ta vì cái gì phải đối đãi với mày ôn nhu, mày là ai chứ....... Mày là ai chứ......
Cô nhìn bản thân ở trong kính thang máy rồi phát ngốc.
Chuyện cũ theo gió mà đến, cô đột nhiên nghĩ tới năm đó bản thân mình chính thức bị Hoắc Bắc Cảng chán ghét.
Năm đó, trước khi sự kiện kia xảy ra, thái độ Hoắc Bắc Cảng đối với cô không tệ, giống như là một người anh cả vậy, tuy rằng hắn đối với bản thân cô thái độ lạnh như băng, nhưng ít nhất cũng chưa từng nặng lời làm thương tổn cô.
Hơn nữa, hắn vẫn luôn rất ôn nhu nắm tay cô, dắt cô ra cửa đi học.
Mộ Sơ Tình cùng Hoắc Bắc Cảng là thanh mai trúc mã, hai người được sinh ra trong cùng một bệnh viện.
Hoắc Quốc Chương cùng với cha của Mộ Sơ Tình là Mộ Sơn Hoành là anh em thân thiết từ nhỏ đến lớn, hai người cùng nhau tòng quân, sau đó cùng nhau gây dựng sự nghiệp.