Chính là không có khiến cho hắn chú ý, mà lại khiến cho bảo vệ bên người hắn chú ý tới cô ta.
Mộ Oanh Oanh hiện tại tính mạng cũng sắp không còn.
Hoắc Bắc Cảng vẫn luôn nhìn Mộ Oanh Oanh thật lâu, biểu tình phức tạp.
Thật ra hắn lại không biết Mộ Sơ Tình, người phụ nữ này thế nhưng còn có thể có em họ?
Hoắc Bắc Cảng nhìn Mộ Oanh Oanh, biểu tình mới mẻ.
Người phụ nữ kia thân thích gì với Mộ Sơ Tình, không phải là đều ghét bỏ cô là một thiên sát cô tinh sao? Không phải đều là ghét bỏ cô là ngôi sao chổi yêu tinh hại người, cho nên đều cự tuyệt, sợ hãi có bất luận quan hệ gì với cô sao?
Người phụ nữ này, nhìn ra so với Mộ Sơ Tình kém không bao nhiêu tuổi.
Một cặp mắt sói, thấy vợ hắn có thân phận, liền nghĩ tới nịnh bợ.
Ah.
Mộ Oanh Oanh liền cho rằng Hoắc Bắc Cảng lộ ra tươi cười nguy hiểm là làm bảo vệ buông cô ta ra, chính là không nghĩ tới, Hoắc Bắc Cảng giây tiếp theo thế nhưng đối với bảo vệ phân phó: "Mang đi. Xử lý sạch sẽ, không cần lại quấy rầy đến tầm mắt tôi."
Bảo vệ trực tiếp đem người phụ nữ này mang đi.
Mộ Oanh Oanh nóng nảy, trong nháy mắt, cào cấu lợi hại.
Cô ta nhìn Hoắc Bắc Cảng, thân thể động đậy, muốn tránh thoát giam cầm của bảo vệ.
Lúc cô ta động đậy thân thể, một bức ảnh chụp vốn dĩ để trong túi xách, đột nhiên lộ ra.
Cứ như vậy, ảnh chụp bay tới trước mặt Hoắc Bắc Cảng.
Dư quang khoé mắt Hoắc Bắc Cảng, thấy được bức ảnh kia chụp là hắn......
Hơn nữa, cái ảnh kia Hoắc Bắc Cảng ấn tượng rất khắc sâu.
Là bức ảnh chung duy nhất của hắn và Mộ Sơ Tình, cũng là bức ảnh đầu tiên.
Cho nên, hắn không có khả năng sẽ không quen biết.
Cho nên, vì cái gì lại từ trên người phụ nữ này rơi xuống?
"Dừng lại." Hoắc Bắc Cảng đột nhiên kêu mấy người bảo vệ đó. "Buông người phụ nữ đó ra."
Bảo vệ dừng lại, đem Mộ Oanh Oanh thả xuống.
Mộ Oanh Oanh còn tưởng rằng Hoắc Bắc Cảng đột nhiên coi trọng cô ta, cao hứng không thôi, ngây ngốc cười với Hoắc Bắc Cảng, cho rằng hắn muốn xin số điện thoại cái gì đó.
Chính là Hoắc Bắc Cảng liền cầm bức ảnh rơi xuống kia, mặt vô biểu tình nhìn Mộ Oanh Oanh, từng câu từng chữ hỏi cô ta: "Cái ảnh này, ở đâu cô có?"
Ảnh của cô ta làm sao lại rớt?
Mộ Oanh Oanh biểu tình phức tạp lại sợ hãi.
Cô ta cũng không thể nói bản thân đi ăn trộm chứ?
Nhìn sắc mặt Hoắc Bắc Cảng sắc bén, còn có bảo vệ ở bên cạnh, cô ta bị dọa không dám nói lời thật.
Linh cơ vừa động, cô ta đáng thương nói: "Đây là chị họ Sơ Tình vứt vào thùng rác nói không cần, tôi thấy bức ảnh chụp anh, lớn lên rất đẹp trai, liền giữ lại."
Trong lời nói của Mộ Oanh Oanh mang theo thổ lộ của bản thân đối với hắn, cô ta biết hắn không phải kẻ ngốc, không thể nào nghe không hiểu cô ta có ý đối với hắn.
Không khí trong phút chốc đông lạnh có thể kết thành khối băng!
Hoắc Bắc Cảng nhìn Mộ Oanh Oanh, trong đôi mắt nhiễm một tầng hàn băng, lạnh lẽo bức người.
Hoắc Bắc Cảng sải bước đi tới trước mặt Mộ Oanh Oanh, bức ảnh trong tay hắn rất rõ ràng.
Đôi mắt hắn mang hàn quang, lời nói từ kẽ răng rít ra hỏi cô ta: "Cô nói bức ảnh này là Mộ Sơ Tình vứt vào thùng rác?"
Mộ Oanh Oanh bị hơi thở của Hoắc Bắc Cảng dọa chết khiếp, cứng đờ lại.
Hoá ra trên thế giới này, thật sự sẽ có người, trên người phát ra hơi thở có thể đông chết người khác!
Hoắc Bắc Cảng cứ như vậy, hắn cứ như vậy, đứng ở trước mặt cô ta, cái gì cũng bất động, không có làm cái gì với cô ta, Mộ Oanh Oanh cảm giác được ánh mắt hắn, có thể giết cô ta trăm ngàn lần.
Cô ta không biết vì sao Hoắc Bắc Cảng lại tức giận như thế.
Cô ta biết, Hoắc Bắc Cảng đối với việc Mộ Sơ Tình đem bức ảnh chụp hắn vứt vào thùng rác, làm hắn rất tức giận.