Đèn đỏ......đèn đỏ...., ba chữ ma lực như thế vẫn luôn bồi hồi ở trong óc Giang Thừa.
Cậu ta cảm giác được một trận mê mang, nhìn chằm chằm gương mặt không cảm xúc của Hoắc Bắc Cảng, nghẹn một ngụm nước bọt, có chút phát run hỏi Hoắc Bắc Cảng: "Tổng giám đốc...... Làm sao anh lại biết?"
Hoắc Bắc Cảng cặp mắt ghét bỏ trừng mắt liếc Giang Thừa một, vẻ mặt "Cậu bị thiểu năng trí tuệ à", hắn thản nhiên giải thích, lời nói chắc chắn: "Vô nghĩa, tôi với Mộ Sơ Tình ở cùng nhau mười mấy năm, làm sao có khả năng không biết?"
"Thời gian hành kinh của Mộ Sơ Tình rất chuẩn, mỗi tháng đều là mồng một tới, sẽ không sai."
"......" Hoắc Bắc Cảng nói làm Giang Thừa thật sự cạn lời biến sắc.
Hoắc Bắc Cảng rời khỏi văn phòng, hắn không có cách nào làm việc nữa, cái bàn đều bị Mộ Sơ Tình đánh nát, còn có thể làm việc như thế nào.
Hắn liền trực tiếp rời đi.
Chờ đến khi Hoắc Bắc Cảng rời đi, Giang Thừa vẫn thật lâu không thể ổn định lại sự kinh ngạc vừa rồi.
Giang Thừa vẻ mặt tò mò nhìn bảo vệ đứng bên cạnh, hỏi một câu, "Các người có thể nhớ kỹ ngày vợ mình tới kỳ đèn đỏ không?"
Bảo vệ song song lắc đầu, có một người bảo vệ còn nói: "Không biết. Tôi với vợ tôi kết hôn gần 10 năm, tôi cũng không biết ngày nào cô ấy tới kỳ đèn đỏ......"
Giang Thừa: "......"
Ôi mẹ ơi! Tôi phải về nhà! Tổng giám đốc thật là đáng sợ!!!
Ah Ah Ah, đây là đại biến thái!!!
......
Mộ Sơ Tình tâm tình bực bội về tới trong văn phòng.
Cô thật hết chỗ nói rồi, cô làm sao như là gặp quỷ vậy?
Rốt cuộc là ai bắt chước cô ký tên?
Cô lục lọi moi moi túi áo khoác tây trang định lấy di động ra, lại móc ra một túi gấm.
Cái túi gấm này là lần trước tiến sĩ, ách, không đúng là Đại Thụ gia gia cho cô, nói lúc nguy hiểm có thể lấy ra dùng.
Có cái túi gấm này, có thể điều tra rõ ràng chân tướng chuyện này sao?
Mộ Sơ Tình có chút do dự, cô cảm thấy gần đây bản thân xảy ra chuyện giống như là nằm mơ.
Chính cô cũng không dám tin, trên thế giới này, thật sự có thần tiên, càng không tin cô là một người phụ nữ bạo lực như thế.
Chính là, sự việc đã xảy ra, gần đây đích xác cô gặp phải một loạt sự việc kỳ quái, sức lực trên người cô cũng đột nhiên có được.
Cũng không biết làm thế nào mới có thể liên hệ được với Đại Thụ gia gia, cô muốn hỏi rõ ràng những việc này rốt cuộc là chuyện gì.
Thân phận của cô là thế nào, cô hiện tại phát sinh những chuyện này là làm sao, mọi chuyện đều muốn hỏi cho rõ ràng.
Mộ Sơ Tình hít sâu một hơi, cứ như vậy mở túi gấm ra, ngay sau đó, trước mặt đột nhiên toả ra một làn khói.
Đại Thụ gia gia cứ như vậy, xuất hiện ở trước mặt Mộ Sơ Tình.
Người đứng ở trước mặt cô.
Ông già nua, có một đầu tóc bạc rất dài, dài phết đất. Râu dài tới đầu gối, trên mặt lông tóc đều là màu trắng. Bên trong đôi mắt, đồng tử màu lam, chống một cây quải trượng màu trắng, quải trượng có hình dáng của một cây, thoạt nhìn được làm thủ công đặc biệt tinh xảo, khuôn mặt hiền lành hòa ái, trên mặt cười trầm ngâm, nhìn đặc biệt ấm áp.
Người trước mặt là bộ dáng của ông tiến sĩ, nhưng mà lại là bộ dáng ông tiến sĩ toàn thân già nua bạc đầu.
Không phải tiến sĩ, thật là Đại Thụ gia gia sao?
Tim Mộ Sơ Tình như muốn vỡ ra, Mẹ ơi! Trên đời này thật sự có thần tiên.
Truyện thần thoại không phải là lừa trẻ con!!!
Mộ Sơ Tình si ngốc nhìn người trước mặt, kinh ngạc đến ngây người, tròng mắt dường như muốn rơi ra.