Phú nhị đại chính là mấy tên công tử, đại tiểu thư con nhà giàu. Nói chung là thế hệ giàu có nhờ vào cha mẹ, thường chỉ biết ăn chơi phá phách.
-----###
Cứ như vậy, Mộ Oanh Oanh liền cảm thấy cái tên phú nhị đại bên cạnh cô ta lớn lên nhìn xấu xí, quả thực quá hạ giá, căn bản là không xứng với thân phận của mình.
Cô ta gần đây hốt được một tên phú nhị đại, mục đích chính là muốn cho tên này mang mình tới mấy chỗ gọi là xã hội thượng lưu chơi, nhìn xem có thể có tên phú nhị đại nào ngon hơn không.
Hôm nay cái tên này mang cô ta tới quán bar Hoàng Thành nổi tiếng nhất thành phố.
Mộ Oanh Oanh thật là mở mang tầm mắt cái gì gọi là đỉnh cao của xa hoa, những thứ xa hoa thế này trước nay cô ta đều chưa có nhìn thấy.
Cũng là ngợp trong vàng son, làm cô ta lưu luyến không quên cuộc sống thế này.
Cô ta muốn sau này có cuộc sống như thế, nhất định phải tìm được một người đàn ông ưu tú, cô ta ghét cái tên phú nhị đại bên người này.
Cái tên này so với người đàn ông vừa rồi ở trên đài kia, quả thực chính là một kẻ hèn mọn như là một người ở trong vũng bùn đất, một người lại cao quý như ngôi sao sáng trên bầu trời.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được khác nhau ở chỗ nào?
Chính là, Mộ Oanh Oanh cũng không biết người đàn ông vừa rồi ở trên đài kia là ai, bất quá hắn ưu tú như vậy, hẳn là sẽ không có người không quen biết hắn, cho nên cô ta vừa rồi vì để đề phòng, chụp một bức ảnh, phỏng chừng đi hỏi mẹ cô ta bên kia, hẳn là có thể biết được.
......
Mộ Oanh Oanh đã khuya mới về đến nhà, lúc này đã khuya lơ khuya lắc, cô ta đi nhanh đến phòng mẹ mình, ngã phịch xuống giường.
Trong khi Tần Tâm làm một trận hùng hùng hổ hổ, cô ta cao hứng cầm di động trong tay đưa cho Tần Tâm xem, hỏi bà ta: "Mẹ! Mẹ quen biết nhiều người, cho nên mẹ nói cho con biết, mẹ có quen người này không? Người đàn ông này là ai?"
Tần Tâm ngáp một, sau đó cầm lấy di động của Mộ Oanh Oanh, vừa nhìn thấy Tần Tâm giật nảy mình nhìn cô ta, "Oanh Oanh, cái ảnh này con chụp được ở đâu? Người đàn ông này thế nhưng đi đến quán bar, con biết hắn ta là ai sao?"
Mộ Oanh Oanh một trận cạn lời, lắc đầu, "Mẹ, con cũng không biết, cho nên mới hỏi mẹ mà, mẹ biết người đàn ông này đúng không? Hắn ta là ai? Mẹ nhanh lên, không cần thừa nước đục thả câu, cùng con nói rõ ràng đi."
Tần Tâm thở dài một hơi, "Người đàn ông này, phỏng chừng con cũng quen biết, con không phải đã nghe nói qua cái tên này sao? Đây là Hoắc Bắc Cảng."
Mộ Oanh Oanh tự mình lẩm nhẩm hai lần, cảm thấy cái tên này thật sự là rất quen thuộc.
Đây là.....
"Hoắc Bắc Cảng! Chính là chồng của Mộ Sơ Tình! Là anh rể họ!"
Mộ Oanh Oanh bị kết luận của chính mình làm cho hoảng sợ, trăm triệu cũng không nghĩ tới kết quả là cái dạng này, làm sao có khả năng, người ưu tú như thế, lại là chồng của cái cô chị họ mà cô ta ghê tởm kia!
Không cam lòng, thật là không cam lòng, không phục thật sự không phục, người ưu tú như thế làm sao có thể xứng với cái đám bùn lầy kia?
Tần Tâm tức giận bất bình nói: "Đúng vậy! Mẹ nghe thấy cái này cũng bị hoảng sợ, lúc trước mẹ nhận được thiệp mời liền rất tò mò về chồng của Mộ Sơ Tình, Hoắc Bắc Cảng trông như thế nào? Hắn rất ưu tú, chúng ta ở thành phố này, trên thương trường không có người nào là không biết hắn đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại. Nhắc tới tên của hắn, tất cả mọi người đều sùng bái. Chính là, mẹ liền rất tò mò, người đàn ông ưu tú như thế làm sao có khả năng sẽ xem trọng Mộ Sơ Tình, thiên sát cô tinh kia, cho nên mẹ còn tưởng rằng cái tên Hoắc Bắc Cảng này, thân thể là có chỗ nào khuyết tật, hoặc là bộ dạng xấu xí như thế nào, liền phái người đi điều tra một chút, kết quả phát hiện hắn thế nhưng lớn lên lại đẹp trai anh tuấn như thế!"