Hoắc Tiểu Bao nhìn nhìn một chặp, lúc sau cảm thấy không có cái gì hay nữa, liền tự động rời đi.
Mộ Sơ Tình hoảng loạn tránh né, thiếu chút nữa trái tim bị dọa nhảy cả ra ngoài, hai chân cô dần dần khôi phục sức lực, chuẩn bị lên lầu, Hoắc Bắc Cảng nhìn chằm chằm bóng dáng cô rời đi, tầm mắt không rõ.
Mộ Sơ Tình đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu, nhìn Hoắc Bắc Cảng, nghĩ tới mấy lời chiều nay Tần Tâm nói với cô: "Hoắc Bắc Cảng, đại bá mẫu của tôi vì sao lại biết chúng ta kết hôn? Lại còn biết chồng tôi là anh?"
Hoắc Bắc Cảng mặt trơ trơ ra, nhìn không ra chút cảm xúc gì, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm Mộ Sơ Tình, trong đôi mắt mang theo vẻ ngây thơ.
"Cô hỏi tôi, làm sao tôi biết?"
Mộ Sơ Tình ngạc nhiên: "Chẳng lẽ không phải anh nói sao?"
Vậy làm sao đại bá mẫu của cô lại bảo là Hoắc Bắc Cảng nói?
Bà ta gạt cô sao?
Hoắc Bắc Cảng cúi đầu, giọng lạnh nhạt, nhanh chóng phủ nhận: "Không phải tôi nói."
"Không phải anh sao?" Mộ Sơ Tình có chút hoài nghi.
Vậy cũng đúng, làm sao có thể là hắn nói ra, Hoắc Bắc Cảng là người sợ quan hệ của bọn họ bị người khác biết nhất.
"Hẳn là ba tôi nói? Hmm?"
Mộ Sơ Tình nghĩ nghĩ, chắc là như thế này rồi, Hoắc Bắc Cảng không có khả năng đi nói, vậy nói ra cũng chỉ có Hoắc Quốc Chương.
Trong cuộc hôn nhân này của bọn họ, muốn hai người họ là một cặp cũng chỉ có Hoắc Quốc Chương, Hoắc Quốc Chương từ nhỏ đã không hy vọng cô bị Hoắc Bắc Cảng, ở nơi này chịu bất cứ khi dễ nào, cho nên hiện tại chuyện bọn họ kết hôn, Hoắc Quốc Chương hẳn là muốn cô ở trước mặt thân thích được ngẩng cao đầu, thanh thanh bạch bạch vả vào mặt bọn họ, cho nên mới nói đi.
Hoắc bá bá vẫn luôn đối với cô rất tốt, cho nên sẽ làm như vậy, cũng không có cái gì kỳ cục.
"Vậy là tốt rồi." Mộ Sơ Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vốn dĩ trong lòng Hoắc Bắc Cảng còn đang hoang mang, nghe được những lời này của Mộ Sơ Tình, trên mặt bao phủ khói mù, cặp mắt giống như sao trời, nháy mắt nhiễm một tầng băng sương.
"Mộ Sơ Tình, cô nói như thế là có ý gì?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, lộ ra vẻ không vui.
Mộ Sơ Tình u ám cười, trong giọng nói mang theo sự cố ý xa cách: "Mấy lời này, ý tứ chính là anh không hy vọng quan hệ giữa chúng ta bị người khác biết, tôi lại càng không hi vọng."
Hoắc Bắc Cảng làm sao, nghe xong lại thấy không thoải mái, phẫn nộ, đối với cô lạnh giọng rống: "...... Mộ Sơ Tình, cút cho tôi!"
Mộ Sơ Tình một chút đều không ngại, xoay người kiêu ngạo hừ lạnh: "Hừ, cút thì cút, cho rằng anh ở đây là người hiếm lạ trên đời à."
Hoắc Bắc Cảng: "......!!!"
Người phụ nữ chết tiệt này muốn tạo phản à!!
......
Hoắc Bắc Cảng ban đầu đối với Mộ Sơ Tình còn có chút chột dạ, đột nhiên bị thái độ này của Mộ Sơ Tình làm cho có chút đau lòng.
Là hắn nói.
Nói với mấy người thân thích của Mộ Sơ Tình, nói cô kết hôn với hắn, cái này cũng là Hoắc Bắc Cảng phân phó Giang Thừa đi làm.
Chuyện này là hôm trước, Giang Thừa đem văn kiện hợp tác cho Hoắc Bắc Cảng, sau đó Hoắc Bắc Cảng lại đưa cho Giang Thừa một văn kiện, bên trong kẹp đủ loại danh sách, còn có phương thức liên hệ.
Giang Thừa tò mò: "Tổng giám đốc, đây là cái gì?"
Hoắc Bắc Cảng đang làm việc, bận đến không nâng nổi mí mắt lên, "là mấy người thân thích của Mộ Sơ Tình, cậu gọi điện thoại, hoặc là gửi thiệp mời cho bọn họ, nói tôi sắp kết hôn với Mộ Sơ Tình, đến lúc đó hôn lễ, bọn họ cần phải có mặt."
Giang Thừa biết Hoắc Bắc Cảng làm như vậy, tương đương với việc đem chuyện hắn kết hôn với Mộ Sơ Tình, chiêu cáo toàn thiên hạ.
"Tổng giám đốc, không phải anh định ẩn hôn sao?" Giang Thừa lắm miệng hỏi một câu.
Mẹ nó, hiện tại hắn bày binh bố trận thế này, có chỗ nào giống một người muốn ẩn hôn?!