Tần Mạc ôm Duẫn Nặc gọi mấy tiếng, nhưng chút dấu hiệu sinh mạng cũng không có, liền lảo đảo từng bước, ngã ngồi xuống ghế.
Anh thật không ngờ, cô lại nghĩ quẩn như vậy, chẳng lẽ cô cứ im hơi lặng tiếng rời bỏ anh đi như thế sao?
Không!
Tần Mạc không cam lòng, nắm lấy tay cô tiếp tục rầm rì: “Lục Duẫn Nạc, không phải em muốn ly hôn sao? Được, vậy em với anh liền ly hôn đi, Duẫn Nặc!”
Lục Tiêu Triết ở bên cạnh nghe thấy thế khổ sở cười một tiếng, lau đi nước mắt còn vương trên mặt, sau đó đứng dậy, túm lấy Tần Mạc hung hăng nện cho anh một quyền.
Tần Mạc không kịp đề phòng, lãnh trọn một cú đấm, anh nhìn Lục Tiêu Triết, khóe môi nở nụ cười rét buốt.
Cười đến thê lương như vậy, vô lực như vậy, anh cúi đầu, một lời cũng không tài nào nói ra được.
“Tần Mạc!”, Lục Tiêu Triết tức giận nhìn thẳng vào anh, phẫn hận nghiến răng nói: “Cũng vì cậu, bởi vì sự xuất hiện của cậu, mới hại con bé thay đổi, thảm hại đến nước này, cũng bởi vì cậu, con bé mới luân lạc tới tình cảnh ngày hôm nay, hiện tại mạng sống của em ấy chẳng khác gì chỉ mành trèo chuông lung lay sắp tắt, cũng chỉ vì cậu mà thôi.”
Lục Tiêu Triết căm phẫn, vừa nói xong lại muốn đấm cho Tần Mạc một cú thì đột nhiên, lại thấy Duẫn Nặc đang nằm trên giường bệnh rì rầm gọi.
Cô luôn miệng lẩm bẩm: “Tần Mạc… Tân Mạc…”
Tần Mạc nghe thấy thế liền nhào tới cầm lấy tay của cô đáp lại: “Anh ở đây, Duẫn Nặc , anh ở đây!”
Cô vẫn không hề mở mắt, sắc mặt tới nhợt, mày chau lại thật chặt, giống như đang phải đau khổ tranh đấu điều gì, cả người không có chút khí lực nào.
“Em thật đau, thật khó chịu, anh đừng bỏ em lại, em không thể rời xa anh được, em yêu anh, ông xã…”
Cô thì thào rời rạc, thanh âm suy yếu phải dán sát tai đến gần sát mới có thể nghe thấy được.
Vậy mà, lúc Tần Mạc, nghe được cô thốt ra hai chữ ‘Ông xã’ kia, lòng liền đau sát muối.
Hai mắt của anh đỏ ngầu , ngưng mắt nhìn cô thật sâu, nơi con tim truyền đến từng cơn đau đớn không dứt.
“Anh sẽ không bỏ em lại đâu!” Anh hôn tay của cô, hai mắt mờ mịt mông lung, rồi lại nói tiếp: “Nhưng em phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn một chút gì đi, có được hay không?”
Anh bê tới một bát cháo loãng đến, cố gắng cẩn thận đút cho cô, nhưng mới vừa đút vào trong miệng cô lại khó chịu phun ra.
Chắc hẳn bây giờ ngay cả nước có khi còn không nuốt được, đừng nói gì là cháo loãng.
Thấy cô như vậy, Tần Mạc bó tay không còn biện pháp nào, rồi lại nghe thấy cô nói: “Về nhà, đưa em về nhà.”
Anh kinh ngạc đến sững sỡ, đặt bát cháo trong tay xuống, cúi người ôm lấy cô đáp: “Được, anh sẽ đưa em về nhà, tất cả đều nghe theo em, vợ à, em cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta về nhà thôi.”
Anh ôm lấy Duẫn Nặc, đang muốn đi ra ngoài phòng bệnh, lại bị Lục Tiêu Triết ngăn cản: “Hiện tại con bé đã như vậy, cậu còn muốn mang nó đi đâu?”
Tần Mạc không để ý tới chất vấn của Lục Tiêu Triết, vượt qua mặt anh đi ra ngoài.
Đến cửa bệnh viện, người của anh đã sớm lái xe đến đứng chờ, ôm Duẫn Nặc lên xe, anh liền phân phó tài xế chạy thẳng về biệt thự ven biển.
Vừa đến nhà, lúc xuống xe, anh liền cởi áo vest của mình ra phủ lên người cô, rồi sau đó mới bế cô ra ngoài, đi vào nhà của bọn họ.
Có điều vừa bước vào cửa, đã thấy người giúp việc đi đến nói: “Tiên sinh, có một vị tiểu thư đến tìm anh.”
Tần Mạc đang bế Duẫn Nặc, ngẩng đầu nhìn ra phòng khách, quả nhiên, người tới không phải là ai khác, chính là Thượng Vãn Tịch.
Sắc mặt của anh chợt trầm xuống, thậm chí ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn người phụ nữ kia một cái, bế Duẫn Nặc đi thẳng lên lầu.
“Mạc!”
Vãn Tịch thấy anh về liền vội vàng chạy tới, đứng ở sau lưng anh nói: “Em tới vì muốn báo cho anh biết, Lục Chấn Thiên đã bị bức nhường ghế chủ tịch hội đồng quản trị rồi!”
Bước chân của Tần Mạc thoáng chậm lại, nhưng chưa đến ba giây, lại bế Duẫn Nặc đi khỏi tầm mắt của Vãn Tịch.
Bây giờ dù là bất cứ chuyện gì ở trong mắt của anh cũng không quan trọng bằng người con gái này.