Chương 517: Người phụ nữ của tôi, không đến lượt anh ta quản
Lâm Ngọc Linh nhìn hai người này, có chút đau đầu: “Anh có muốn đi can ngăn bọn họ một chút không?”
“Cứ cho bọn họ chơi đi, sau đó bọn họ tự đi mà quét dọn”
Nghe anh nói thế, Lâm Ngọc Linh thâm cho Chu Hoàng Anh một like. Ông xã của cô thật lợi hại, để Hà Thanh Nhàn và Trần Tuấn Anh tự dọn dẹp đống bừa bộn đó, e là bọn họ sẽ sống không bằng chết nhỉ? Nghĩ đến hình tượng đó, ừ… đẹp mắt thật.
“Leng keng leng keng!” Tiếng chuông cửa vang lên, quản gia đi đến mở cửa.
Lục Vương thò đầu vào dò xét, thấy học trò của mình đang ngồi trên ghế sô pha, anh ta mới đi vào phòng.
“Ôi, thầy số hai, sao thầy lại tới đây?”
“Nghe nói hai người bị đánh nên đến, ầy, đừng khách khí.” Lục Vương đưa hai bình thuốc ra: “Thầy của cô sợ nếu anh ta đến sẽ giết chết chồng của cô, nên không đến thăm hai người được, phái tôi đến làm sứ giả”
“Sao anh ta lại muốn giết Hoàng Anh?”
Lâm Ngọc Linh nháy mắt như muốn ra hiệu, vừa biểu lộ trạng thái bên ngoài.
“Nói nhảm, có Chu Hoàng Anh ở đó mà còn để cô bị thương, Tiêu Thành Đạt không tức giận mới là chuyện lạ đấy” Lục Vương vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Chu Hoàng Anh.
Chu Hoàng Anh cười lạnh, cực kì bá đạo nói: “Người phụ nữ của tôi không đến lượt anh ta quản”
Chậc chậc chậc, mùi thuốc súng này…
Lục Vương huýt sáo: “Tôi rất muốn xem hai người đánh nhau”
“Muốn chết thì cứ nói một tiếng, hôm nay tôi cho anh toại nguyện luôn”
“Ha ha, sao hai người có thể đối xử với tôi như vậy? Anh ta muốn tôi chết, anh cũng muốn tôi chết. Tôi không muốn chết, tôi phải sống thật tốt!” Lục Vương dừng lại, phun trào.
Sau đó anh ta phát hiện trong tầm mắt của Chu Hoàng Anh như cất giấu sự thở dài mơ hồ đối với quá khứ của mình. Lục Vương hừ lạnh một cái, quay lưng lại phất tay, đi ra bên ngoài một cách không nghiêm chỉnh.
Nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ kia, khiến người †a không nhìn ra bất kỳ sự buồn bã lạc lõng nào.
Lâm Ngọc Linh ôm cái bình mà thầy thứ hai mang đến, lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình, rồi lại nhìn người vừa rời đi.
Cô hiếu kỳ mở miệng: “Các anh… có chuyện gì thế?”
“Người thừa kế đều trong gia tộc của ông thầy thứ hai nhà em đều không sống được quá bốn mươi lăm tuổi. Cụ và ba của anh ta sống đến năm mươi hai tuổi đã là người cao tuổi nhất rồi.
Nói cách khác… thầy thứ hai chỉ sống được nhiều nhất là hai mươi năm nữa là sẽ chết sao?
Lâm Ngọc Linh sốc toàn thân.
Hai mươi lăm năm, nghe thì có vẻ rất lâu, nhưng chỉ chớp mắt là sẽ trôi qua.
Mặc dù lúc nhỏ cô bệnh nặng một trận, bị sốt cao nên đã mất đi một phần trí nhớ, nhưng cô vẫn nhớ rõ cảnh mình yếu đuối sống cùng với bệnh tật đó.
Chỉ trong chớp mắt, mười mấy hai mươi năm sẽ trôi qua, vậy thì đến lúc đó, bọn cô…
đều sẽ phải tham gia lễ tang của thầy thứ hai sao? Khả năng còn có con của cô cũng tham gia?
Chỉ nghĩ đến đây, trong lòng cô cực kỳ khó chịu.
“Em đừng lo lắng quá, bệnh tim di truyền đưa đến đột biến, mười mấy năm trước thì không chữa khỏi được, nhưng bây giờ thì chưa chắc. Hơn nữa lúc ba của Lục Vương bốn mươi ba t u ông ta chống cự được thì Lục Vương cũng có thể chống cự được”
Chu Hoàng Anh thấy cô buồn bã, rất kiên nhẫn an ủi cô.
“Bệnh tim? Không ngờ lại là bệnh tim di truyền, chẳng phải hồi bé có thể phẫu thuật để trị bệnh này sao?”
“Có lẽ là do trời trừng phạt, để bọn họ có thể hiểu rõ càn khôn, nhưng cũng phải chết sớm”
Hiểu rõ càn khôn?
Lâm Ngọc Linh từng nghe hai thầy nói về thứ này, thầy thứ hai biết “đoán mệnh”, cô vẫn tưởng räng bọn họ nói đùa, không ngờ đây lại là sự thật? Vậy mà bọn họ lại phải chết sớm? Lừa nhau à.